Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1401. Ke Cho 1

Chuong 1401. Ke Cho 1Chuong 1401. Ke Cho 1
Bà lão không được trầm ổn như ông lão,"Chuyện đó đều là hiểu lầm, không cần điều tra nữa, chẳng có øì để điều tra cả, con gái chúng tôi đã ly hôn với Lý Chính rồi, đừng điều tra nữa, như thế này, hôm nay coi như chúng tôi chưa đến, giờ chúng tôi đi đây."
Bây giờ ông lão không quan tâm đến việc bị lộ hay không nữa, chuyện nhà bọn họ với Lý Chính, người trong thôn đều biết cả, chỉ cần điều tra thì đều có thể điều tra ra được.
Ông lão cười trừ,"Cô xem hai vợ chồng già chúng tôi cũng không dễ dàng gì, ở trong thôn cũng có mặt mũi, chúng tôi còn có cả một đại gia đình, giờ mà điều tra thì chúng tôi làm sao còn sống nổi ở thôn nữa, đám trẻ con sau này còn bị chỉ chỏ sau lưng, mong cô giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi."
Mạt Mạt không thể dung túng được, cô biết tha cho một lần nhất định sẽ có lần sau, chuyện này chưa xong đâu.
Chỉ cần Mễ Mễ ở nhà cô thì nhà này nhất thời sợ vậy thôi, chứ sau này không biết còn kiếm bao nhiêu chuyện nữa.
Mạt Mạt lạnh mặt,"Hôm nay mặc kệ các người có tới hay không thì tôi đều phải điều tra, tôi cũng muốn xem xem, gia đình độc ác như thế nào mới xuống tay với trẻ con, đứa bé đang yên đang lành lại có tật ở tai, đó là chuyện cả đời, tôi càng muốn gặp xem người mẹ hổ dữ không ăn thịt con của Mễ Mễ." Ông lão mặt mày trắng bệch, bà cụ thì sắp khóc rồi.
Đồng chí cảnh vệ đang trực nghe hiểu ý của Mạt Mạt, nhìn hai ông bà già này với ánh mắt khinh thường, thực sự chẳng ngờ mặt mũi trông đến là hiền từ phúc hậu, bụng dạ lại đen như vậy.
Mạt Mạt lười để ý tới hai ông bà già này, ôm Mễ Mễ ra khỏi phòng bảo vệ, mở cửa xe đặt Mễ Mễ vào trong.
Hai ông bà lão đuổi theo, bà cụ ngăn xe lại,"Như vậy cô muốn ép chết hai vợ chồng chúng tôi sao? Tôi quỳ xuống xin cô, xin cô tha cho chúng tôi."
Mạt Mạt xoa trán, đây mới là bản tính của nhà ngoại Mễ Mễ, không cần mặt mũi, mặt dày mày dạn.
Cũng may có đồng chí cảnh vệ tốt bụng, tiến lên kéo bọn họ lại, người còn chưa kéo đi thì xe của Kỳ Dung tới nơi.
Từ Lị xuống xe,"Mạt Mạt, chuyện gì vậy?"
Mat Mạt,"Hai người tới rồi."
Kỳ Dung xuống xe, đứng bên cạnh Từ Lị,"Có cần tôi giúp đỡ giải quyết không."
Mat Mạt giật giật khóc miệng, cô không dám dùng, thủ đoạn của Kỳ Dung quá đen tối, rốt cuộc cũng là dân thường, Kỳ Dung thực sự làm ra chuyện øì thì ảnh hưởng không tốt tới Trang Triều Dương, Mạt Mạt lắc đầu,"Không cần, tôi có thể giải quyết."
Lúc này bà lão đã bị kéo ra rồi, Mạt Mạt tiến lên phía trước,'Các người một khóc hai nháo ba thắt cổ chẳng có tác dụng gì đâu, càng ngăn cản không cho tôi điều tra thì tôi lại càng nghi ngờ, lễ nào các người không chỉ muốn bán Mễ Mễ mà còn từng bán đứa trẻ khác, như vậy thì phạm tội rồi."
Ngữ khí của Mạt Mạt rất nhẹ nhàng, nhưng hai vợ chồng gia nghe mà run rẩy đầu óc, bà lão cũng không giãy giụa nữa,"Không, thực sự không có, thực sự không có."
Ông lão cảm thấy không thể tiếp tục ở đây nữa, còn ở đây nữa thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, ông ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mới đến, ông ta không thể chuốc thêm chuyện cho nhà nữa.
Ông lão lôi bà lão,“Hôm nay coi như chúng tôi chưa đến, chưa từng đến, giờ chúng tôi đi đây."
Vừa mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đôi vợ chồng già đó đâu, Từ Li cũng ngẩn ra,"Chân cẳng cũng khỏe gớm."
Mat Mat cười,"Đừng đứng đây nói chuyện nữa, người qua người lại, vê nhà nói chuyện."
Một đoàn người về đến nhà Mạt Mạt, Mạt Mạt nói Mễ Mễ lên nhà thay quần áo, còn cô tiếp đãi hai vợ chồng Từ Li,"Phòng dành cho khách chị đã dọn đẹp rồi, là phòng cho khách ở tầng một, chị đưa em đi xem."
Từ Lị,"Được ạ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận