Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1374. Mễ Mễ 2

Chương 1374. Mễ Mễ 2Chương 1374. Mễ Mễ 2
Trang Triều Dương chỉ tiếp xúc với mấy thằng nhãi con nhà mình, bé gái thì chỉ biết có Tiểu Vũ, nhưng cũng ít gặp, bây giờ là cô bé gái năm tuổi, Trang Triều Dương cũng thực sự không biết phải làm như thế nào.
Mat Mạt nói với Thẩm Triết,'Anh họ, anh chơi với cô bé một lát, lấy chút trái cây cho bé ăn, em và Trang Triều Dương lên lầu nói chuyện một lát."
Thẩm Triết,"Được, tụi em đi đi, ở đây có anh trông."
Mạt Mạt lên lầu là có nguyên nhân, không chỉ là thay quần áo, cũng là muốn hỏi chuyện đứa bé, cô biết thính lực của cô bé có vấn đề, nhưng cũng sợ bọn họ nói chuyện bị cô bé vô tình nghe thấy, khiến cho tổn thương,
Trang Triều Dương đi theo Mạt Mạt lên lầu.
Mạt Mạt hỏi,"Tai của đứa bé này có vấn đề, là do bẩm sinh hay là đã xảy ra chuyện øì vậy anh?"
Trang Triều Dương vừa thay quần áo vừa nói,"Cụ thể anh cũng không biết, lần này có nhiệm vụ, vừa hay là anh phụ trách, trước đây anh cũng không chú ý đến Lý doanh trưởng, nhiệm vụ lần này anh ấy cũng tham gia nên anh mới chú ý tới, anh ấy một mình nuôi con, lần này phải đi bảy ngày, đứa bé một mình ở kí túc xá làm sao mà được, hỏi chuyện thì không có người nhà, giao cho đơn vị bộ đội thì toàn đàn không không chăm sóc được, lại không yên tâm giao cho nhà trẻ, tai cô bé có vấn đê, sẽ bị bắt nạt, đã hỏi mấy người thì đều không muốn chăm sóc đứa bé có vấn đề, anh suy nghĩ thấy Thất Cân nhà mình với con bé cũng ngang tuổi nhau nên đưa về nhà."
Mạt Mạt cảm thấy, Lý Chính này nhất định là có câu chuyện phía sau, hơn nữa còn là chuyện rất đau đơn, nếu như thực sự không còn cách nào Lý Chính sẽ không rời xa cô bé.
Mạt Mạt có thể cảm nhận được tình yêu của cha, đàn ông bình thường đến chăm sóc bản thân mình còn chăm sóc không nổi, đừng nói tới chăm sóc trẻ con, nhưng cô bé này tuy mặc quần áo bình thường, nhưng quần áo sạch sẽ gọn gàng, đây đều là do Lý Chính chăm sóc mà ra.
Mat Mat rất thương xót đứa bé,"Như thế này đi, em xin nghỉ phép mấy ngày, chăm sóc con bé."
Trang Triều Dương,'Không cần đâu, anh về đã nói chuyện xong với Dương Phong rồi, vào ban ngày thì cô bé có thể sang nhà hàng xóm, vừa hay chị dâu Dương ở nhà cũng chán nên cũng coi như có người ở chơi cùng."
Mạt Mạt thay quần áo xong,"Như vậy anh đã dự định xong xuôi từ lâu rồi nhỉ!"
Trang Triều Dương Đúng thế, nếu như anh không lên kế hoạch xong xuôi thì anh cũng sẽ không tự mình quyết định đưa về nhà, tuy nhiên vợ à, đứa bé Mễ Mễ này rất khiến người ta thương xót, em nói chuyện nhỏ tiếng quá con bé không nghe thấy, bé sẽ chăm chú nhìn khẩu hình miệng của em, sau đó suy đoán, cô bé biết được mình có van de nên rất là cởi mở."
Mat Mat gấp gọn quần áo thay ra,'Em cảm nhận được rồi, Triều Dương, hay là ngày mai có thời gian đưa bé đi khám xem sao, chúng ta cũng coi như làm việc tốt, xem xem tai có vấn đề gì."
Trang Triều Dương,"Được, nghe lời em."
Mạt Mạt xuống lầu, cô bé đang ngoan ngoãn gặm táo, ăn táo một cách thỏa mãn, giống như một chú sóc con, ánh mắt Mạt Mạt dịu dàng đi rất nhiều.
Giữa người với người cũng phải dựa vào duyên phận, Mạt Mạt đối xử bình thường với hai cô bé nhà hàng xóm, nhưng lại thấy thực lòng yêu thích cô bé Mễ Mễ này.
Hiện giờ đã không còn sớm nữa, một lát nữa nấu cơm là được, Mạt Mạt ngồi bên cạnh cô bé, cô bé nắm chặt lấy miếng táo, cảm nhận được Mạt Mạt không có ác ý, cơ thể mới thả lỏng ra.
Ánh mắt Mạt Mạt vô cùng dịu dàng, cố gắng nói chuyện với cô bé,"Cô có thể gọi cháu là Mễ Mễ không?
Hai mắt Mễ Mễ nhìn chằm chằm vào miệng Mạt Mạt, đang suy đoán giọng nói hơi nhỏ tiếng, gật đầu,'Được cô ạ"
Mạt Mạt vui vẻ, nói từng chữ một,"Cháu thích ăn øì? Nói cho cô biết, cô nấu cho cháu ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận