Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 711. Nhớ thương 1

Chương 711. Nhớ thương 1Chương 711. Nhớ thương 1
Lúc này Mạt Mạt mới nhớ ra, bà ngoại đã từng du học nước ngoài, vẫn luôn sống ở nước ngoài, dĩ nhiên là sẽ biết tiếng Anh rồi, Mạt Mạt thấy Tùng Nhân không vui, cười nói: "Trên thế giới có rất nhiều quốc gia, có rất nhiều ngôn ngữ, không phải ai cũng biết tiếng Anh."
Tùng Nhân đã hiểu: "Hoá ra là như vậy."
Mạt Mạt tò mò Tùng Nhân đã học được những gì, thằng nhóc này giấu thật kỹ, Mạt Mạt hỏi một chút, thằng nhóc này biết thật sự không ít, vài câu thông dụng đều biết, Mạt Mạt đột nhiên phát hiện, Tùng Nhân rất có thiên phú về ngôn ngữ.
Mạt Mạt kiêu ngạo, nghiêng đầu liếc Trang Triều Dương một cái, đây nhất định là giống cô, năm đó ngôn ngữ của cô cũng không tệ.
Vân Kiến hình như phát hiện ra đại lục mới, cậu đã không cần học kiến thức của trường cấp 3 nữa, tiếng Nga cũng biết không ít, nhưng tiếng Anh thì không, chớp mắt một cái, học tiếng Anh cũng không tệ.
Trong tay Vân Kiến có không ít tiền, tiền lương nhiều năm như vậy của cậu út đều ở trong tay Vân Kiến, tiền lương của ông ấy cũng không ít đâu.
Hàng năm Miêu Niệm sẽ gửi cho Mạt Mạt một khoản tiền, sợ Mạt Mạt không lấy nên gửi dưới danh nghĩa là tiền lì xì cho bọn nhỏ, nhưng tiền lì xì này có hơi nhiều, bốn đứa nhỏ 100 đồng, thật ra là muốn cảm on Mat Mat đã giúp đỡ chăm sóc hai đứa con trai.
Mạt Mạt nói với bà ngoại, bà ngoại bảo cô cứ nhận lấy, khiến cho Mạt Mạt hiểu thấu ngọn nguồn, nội tình của cậu út rất sâu, có tư sản ở nước ngoài, tiền lương trong nước cao, cô mới biết được, cậu út rất giàu có.
Vân Kiến nghĩ tới chuyện này là muốn áp dụng, sau khi từ vườn bách thú trở về, đến trường chưa tới hai ngày, Vân Kiến đã mua sách ngoại ngữ về rồi.
Mạt Mạt liếc nhìn sách ngoại ngữ: "Em muốn học cái này?"
Vân Kiến: "Hình như rất khó."
Mạt Mạt cong môi: "Nếu như em không học từ đơn và ngữ pháp mà có thể học được thì chị cho là em lợi hại."
Vân Kiến cau mày: "Chị, em đến tiệm sách xem rồi, chỉ có mấy quyển sách có chữ nước ngoài, không có từ điển tiếng Anh."
Mạt Mạt nhíu mày, muốn mua cái này, phải đến cửa hàng buôn bán bên ngoài, không có phiếu ngoại tệ, thật sự không dễ kiếm.
Mạt Mạt nhìn toàn bộ là tiếng Anh, các loại từ, bài viết chuyên ngành thì im lặng, bảo cô đọc đơn giản thì còn có thể biết một chút, cái thứ này, cô thật sự không biết. Với lại cô cũng không thể bại lộ chuyện cô biết tiếng Anh, phải biết là đời này cô là người chưa từng chạm qua tiếng Anh. "Em thật sự muốn học tiếng Anh?"
Vân Kiến gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt không biết người có thể dạy ngoại ngữ, bảo chị cả hỗ trợ? Hay là thôi đi, chị cả giúp không ít việc rồi, việc này vẫn nên dựa vào chính mình đi.
Mạt Mạt bên này thì nghĩ đến dò xét người biết tiếng Anh như thế nào, thì bên đây Vân Kiến tự mình giải quyết.
Mạt Mat cau mày: "Đáng tin không?”
Vân Kiến nói: "Đương nhiên đáng tin, chị, chị đoán xem người dạy em tiếng Anh là ai?"
Trong đầu Mạt Mạt lướt qua một vòng cũng không đoán ra: "Ai?"
Vân Kiến kéo An An đến: "An An, cháu đến nói với mẹ đi”
An An nói: "Mẹ, ông nội Hướng biết tiếng Anh, hôm nay cậu Vân Kiến dẫn con đến thăm ông nội Hướng, trong phòng ông có sách tiếng Anh, chúng con mới biết."
Mạt Mạt kinh ngạc, Hướng Húc Đông còn có kỹ năng này?
Bởi vì Vân Kiến muốn học tiếng Anh, Mạt Mạt cố ý dẫn bọn nhỏ đến thăm Hướng Húc Đông, cuộc sống của ông ta thoải mái, lại còn lấy được trà, uống trà đọc sách tự do tự tại.
Sau khi Mạt Mạt hiểu ra, đã có cách nhìn khác về Hướng Húc Đông, bỏ qua không bàn đến nhân phẩm, quả thực Hướng Húc Đông lợi hại, không chỉ biết tiếng Anh, còn biết một chút tiếng Tây Ban Nha, lợi hại.
Theo như Hướng Húc Đông nói thì đều là tự học, Mạt Mạt im lặng, cô còn mừng rỡ thiên phú của Tùng Nhân là giống cô, bây giờ xem ra chắc là giống Hướng Húc Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận