Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1142. Báo ứng 2

Chương 1142. Báo ứng 2Chương 1142. Báo ứng 2
Mạt Mạt nhướng mày: "Xem ra phần thắng của Phạm Đông lớn hơn chút hả?"
Vệ Nghiên gật đầu: "Ừm, cho nên mới phiền."
Việc này Mạt Mat không giúp được gì, gap một miếng thịt kho tàu: "Đừng suy nghĩ nữa, bồi dưỡng nhiều vào."
Vệ Nghiên cười: "Được, ăn cơm thôi."
Ngày đầu tiên khai giảng nhìn thấy Vệ Nghiên, sau đó Mạt Mạt chưa từng gặp cô ấy nữa, Vệ Nghiên xin nghỉ rồi, Chu Tiếu cũng không tới, công ty của Hướng Hoa đã tranh đấu đến lúc gay cấn rồi.
Chỉ chớp mắt đã đến thứ năm, buổi chiều Mạt Mạt còn có lớp ngoại ngữ, chủ nhiệm lớp Tùng Nhân gọi điện đến trường học, Mạt Mạt nhận điện thoại, giáo viên bảo Mạt Mạt đến một chuyến, cũng không nói gì khác, Mạt Mạt cho là Tùng Nhân gặp rắc rối rồi, vội vàng xin nghỉ để đến đó.
Lúc Mạt Mạt đến văn phòng giáo viên, bên chân Tùng Nhân có một cái túi, Mạt Mạt liếc mắt nhận ra là của nhà mình.
Chủ nhiệm lớp nhìn Mạt Mạt: "Mẹ Liên Ninh, mời vào đây."
Mạt Mạt: "Cô giáo, cô gọi tôi đến gấp như vậy là có chuyện gì không?”
Chủ nhiệm lớp chỉ Tùng Nhân: "Việc này phải hỏi Trang Liên Ninh rồi." Mat Mat thay dáng vẻ chủ nhiệm lớp cũng không giống như là tức giận, chắc là không gặp rắc rối, quay đầu nhìn về phía Tùng Nhân: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tùng Nhân không sợ cha nhưng rất sợ mẹ, lúc mẹ đen mặt, rất doạ người.
Tùng Nhân biết, lúc nào thì phải thẳng thắn, quyết tâm nói: "Mẹ, quần áo của con và em trai không phải đều nhỏ hết rồi sao? Mẹ còn nói sợ quyên góp sẽ dẫn đến sự ganh đua so sánh với đám nhỏ, cho nên con mới nghĩ, có thể bán quần áo đổi thành tiền, rồi lại mua quần áo để quyên góp."
Mạt Mạt nghiến răng: "Cho nên con lấy quần áo tới trường bán?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ngón tay Tùng Nhân quấy lên: "Trường học nhiều trẻ con, bán nhanh, mẹ, con cũng không lấy nhiều tiền, chỉ lấy bằng một phần tư quần áo."
Mat Mạt nhìn cái túi quat lại: "Bán được bao nhiêu?”
Tùng Nhân rất trung thực, lấy hết tiền trong túi quần ra, đều là tiền lẻ, chỉ có mấy tờ Đại Đoàn Viên: "Đều ở đây al"
Mạt Mạt không cầm, nhìn về phía chủ nhiệm lớp, cô ấy mở miệng nói: "Đã bán hai ngày rồi, hôm nay có người nhà học sinh đến phản ánh tôi mới biết, nói là Liên Ninh lừa gạt tiền, một bộ quần áo cũ bán 10 đồng” Tùng Nhân không chịu: "Cô ơi, em không lừa tiên, 10 là em đã bán ít đi rồi, đây đều là đồ cậu em mang về từ nước ngoài, giá rất đắt, em đã bán thấp rồi."
Mạt Mạt che miệng Tùng Nhân, bây giờ chưa nói đến chuyện nhận biết nhãn hiệu, phần lớn trong mắt người khác, quần áo đều giống nhau, một bộ quần áo mới cũng không đắt bằng bộ quần áo cũ, người lớn đương nhiên là không muốn rồi.
Chủ nhiệm lớp cũng biết phân biệt hàng, cô ấy nhìn thấy thương hiệu chữ nước ngoài, cười khan một tiếng: "Mẹ Liên Ninh, cô xem như này, Tùng Nhân viết một bản kiểm điểm, về sau không bán đồ trong trường nữa, dù sao nơi này cũng là chỗ học tập, về phần quần áo đã bán rồi, có người muốn trả lại, để lấy lại tiền, cô xem thế nào?"
Chuyện này xử lý không tệ, Mạt Mạt đương nhiên đồng ý: "Được, theo như sự xử lý của cô."
Buổi chiều Mạt Mạt cũng không cần về trường học, giúp Tùng nhân đi tìm những bạn học đã mua quần áo, trả tiền, thu hồi lại quần áo, có đứa nhỏ không cần tiền, chỉ cần quần áo, Mạt Mạt cũng dứt khoát, trả lại tiền, quần áo thì đưa cho bạn học này.
Một buổi chiều Mạt Mạt nổi danh ở trường học, tan học dẫn thẳng Tùng Nhân về nhà.
Tùng Nhân vào cửa, che mông lại: "Mẹ, quân tử động khẩu không động thủ."
Mat Mat:
Mat Mat đối với hành vi của Tùng Nhân rất là tức giận, thằng nhóc này càng ngày càng coi trời bằng vung, còn dám bán quân áo ở trường học, mặc dù điểm xuất phát tốt, nhưng lá gan của thằng nhóc này quá lớn, lại không kiềm chế tính tình, về sau còn không chọc thủng cả trời à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận