Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1776. -

Chương 1776. -Chương 1776. -
Trong đầu Mat Mat lướt qua một vòng, dẫn Giai Giai đi ăn cơm, ăn thịt nướng, được rồi, đứa nhỏ này là người theo chủ nghĩa ăn thịt.
Mạt Mạt không ăn nhiều, nhìn Giai Giai ăn ngon là được!
Mạt Mạt cười: "Chậm một chút, không ai giành với cháu, Giai Giai, dì hỏi cháu, cháu có cái gì yêu thích hay không, giống như chị Mễ Mễ ấy, ví dụ thích đánh đàn dương cầm."
Giai Giai phồng mồm ăn lém lỉnh, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, có chút xoắn xuýt: "Dì ơi, nếu như cháu nói, dì sẽ không tức giận chứ!"
Đối mặt với những câu nói ra là kinh người của Giai Giai, Mạt Mạt đã chuẩn bị tâm lý: "Nói đi, dì không tức giận."
Giai Giai xấu hổ, cũng biết sở thích của mình có chút khó mở miệng: "Dì ơi, cháu thích ăn, ăn có tính là sở thích không?"
Mạt Mạt: "...”
Được rồi, khắp nơi đều có kinh ngạc, đứa nhỏ này có lúc thật đúng là thành thật, suy cho cùng vẫn là trẻ con.
Mạt Mạt cong khóe miệng: "Thích ăn không tính là sở thích, cháu nghĩ thêm một chút."
Giai Giai xoắn xuýt, cô bé vẫn luôn là đứa nhỏ hoang dã, thật sự không có thứ gì đặc biệt yêu thích, trong đầu nghĩ đến đàn dương câm, quả quyết lắc đầu, cô bé biết mình không có thiên phú, thôi khỏi, vẫn là không có.
Mạt Mạt xem xét, được rồi, đứa nhỏ này hay là chờ thêm học được rồi mới hỏi lại sở thích đi!
Mạt Mạt nhìn Giai Giai, trong lòng có nhiều suy nghĩ, trong giới y dược ông cụ Cát cũng coi là ông lớn, nếu như An An mở bệnh viện, dược phẩm hoàn toàn có thể lấy từ trong tay ông cụ Cát, giá cả sẽ rẻ hơn, được rồi, bây giờ còn chưa thành lập đâu, cô phải bắt đầu tiết kiệm tiền rồi.
Ăn cơm xong, Mạt Mạt dẫn Giai Giai đi lòng vòng, đến cửa hàng mua quần áo, hai năm này cửa hàng áo da nhiều hơn, đáng tiếc Mạt Mạt không thích, Mạt Mạt đã có tuổi, càng thích mặc thoải mái.
Trong nhà chỉ có hai đứa Thất Cân và Giai Giai, Mạt Mạt cũng đã lâu rồi không mua quần áo cho hai đứa, hiếm khi không làm việc, Tiểu Bạch và trợ lý đời sống đi theo sau, lần này thì hay rồi, Mạt Mạt mua quá đã.
Mạt Mạt ngồi xe trở về, cũng đang cảm khái, thảo nào ai cũng thích mua đồ, rất đã.
Trở vê nhà, Tiểu Bạch và trợ lý đời sống có thể đi, Mạt Mạt tự giặt quần áo, nhìn chằm chằm máy giặt, cô nhớ nhung loại tự động hoàn toàn, lúc nào mới có thể sản xuất ra.
Lúc Tôn Nhuy tới, Mạt Mạt còn đang giơ quần áo bẩn lên!
Mat Mat giũ khô quần áo: "Xử lý xong rồi à, đứa nhỏ đâu?"
Tôn Nhuy rất mệt mỏi, không có hình tượng nằm sấp trên ghế sofa: "Bắt được người quay phim, cũng hỏi ra rồi, lúc này bắt tại trận, có thể coi là khiến cho em xả giận, về phần đứa nhỏ, ở nhà ấy, Tiểu Khả đang trông, em không muốn ở cùng, cho nên đến chỗ chị để trốn."
Mạt Mạt ngừng tay: "Con bé kia có vấn đề?"
Tôn Nhuy bĩu môi: "Đừng thấy con bé kia nhìn rất thảm, nhưng rất ranh mãnh, có nhiều mánh khoé, vốn dĩ em muốn đưa đi, tìm người trông là được, nhưng con bé này vừa vặn rất tốt, vừa vặn Tiểu Khả tới, trực tiếp giả vờ ngất, thật đúng là hù dọa chúng em, chờ lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ mà không nói, em còn thực sự không phát hiện được."
Mạt Mạt: "Cô nói với Tiểu Khả rồi hả ?"
Tôn Nhuy lắc đầu: "Em cũng không ngốc, một người lớn như em lại vạch trân một đứa bé? Còn là đứa bé chịu ngược đãi? Coi như em nói đi, suy cho cùng cũng là em gái ruột của Tiểu Khả, em không muốn bởi vì một con bé mà ảnh hưởng đến tình cảm của em và Tiểu Khả."
Mạt Mạt: ".. Cô tránh ở đây, nhưng tôi lại không nhìn ra cô có bao nhiêu thông minh, cô ở đây không phải rõ ràng nói cho Tiểu Khả, là cô không chào đón con bé kia à, trong lòng cô có tính toán."
Tôn Nhuy đột nhiên đứng dậy: "Đúng vậy, em không thể ở nữa, em phải trở về, không được, bây giờ em phải trở vê." Tôn Nhuy tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Mạt Mạt thở dài, cha mẹ Tiểu Khả ngược lại là dễ xử lý, nhưng cô bé kia thì sao, đưa đến nhà họ hàng à? Đoán chừng sẽ không có ai muốn, từ nhỏ cô bé vẫn luôn bị ngược đãi mà không có ai lên tiếng là đã có thể nhìn ra, họ hàng cũng chẳng ra làm sao cả.
Sau đó mấy ngày, Mạt Mạt vẫn ghi nhớ phải đào một cái hố cho Điền Ngọc Thanh, thật đúng là để cho Mạt Mạt thấy được cơ hội.
Mạt Mạt hỏi Tào Phi: "Tin tức cậu lấy được có chính xác không?"
Tào Phi gật đầu: "Chính xác, tôi có một người đồng hương, cũng làm khảo cổ, nói là phát hiện một nhóm đồ cổ gốm sứ từ thời nhà Minh, nói là một tuần sau, sẽ có một nhóm đồ cổ gốm sứ thời Minh đến thành phố Z."
Mạt Mạt lẩm bẩm: "Một nhóm à, vật hiếm thì đắt, như vậy đồ cổ đời Minh sẽ rớt giá."
Tào Phi có chút bối rối: " Tổng giám đốc Liên, chúng ta là làm bán đấu giá, rớt giá đối với chúng ta cũng không sao chứ!"
Trong lòng Mạt Mạt đã có tính toán trước: "Ai nói không liên quan, đúng rồi, Vi Xuân đang ở nhà trọ nào?”
Tào Phi: "Chuyện này tôi cũng không biết, phải hỏi Triệu Long."
"Được, cậu gọi Triệu Long tới đi."
"Được." Mat Mat đã lây được địa chỉ thông qua miệng Triệu Long, Vi Xuân kinh doanh đồ cổ, tham gia mấy lần đấu giá bên chỗ Mạt Mạt, giúp người tìm đồ cổ, chính là kiếm tiền chênh lệch.
Mạt Mạt tiếp xúc qua mấy lần, người hám lợi, lần này tới, cũng là giúp người khác mua con dấu, ở tiệm đồ cổ không tìm được, cho nên lại tới các phòng đấu giá đợi tin tức, hy vọng có thể ra tay từ chỗ bán đấu giá.
Vi Xuân tới tìm Mạt Mạt, Mạt Mạt đồng ý sẽ giúp anh ta để ý, lần này Vi Xuân rất lo lắng, xem ra người ủy thác này anh ta không đắc tội nổi.
Mạt Mạt híp mắt, trong tay An An có một cái, ngược lại cô có thể lợi dụng một chút.
Mạt Mạt bảo Triệu Long đi làm việc trước, gọi điện thoại cho An An, vừa vặn An An không lên lớp, Mạt Mạt kể lại chuyện xảy ra gần đây cho An An, lại nói đến chuyện con dấu: "Mẹ muốn mượn con dấu trong tay con, chờ sau này mẹ gặp được cái khác thì sẽ trả lại cho con, giúp mẹ chuyện này."
Con dấu trong tay An An rất quý hiếm, thế nhưng không tính là hi hữu, chỉ là nhất thời đi tìm sẽ rất khó gặp được.
An An: "Mẹ, mẹ giúp con bán đi!"
Trong lòng Mạt Mạt thấy ổn thoả, nhưng vẫn nói: "Hiện tại đồ cổ bán đi có chút thua lỗ, đợi thêm cái chục năm nữa, giá tiền sẽ tăng gấp đôi, con cho mẹ là được rồi."
An An: "Mẹ, lời này của mẹ, con là con của mẹ, con có thể mua những thứ đồ cổ này, vẫn là tiên của mẹ cho, vừa vặn con cũng cần tiền, giúp con bán đi!"
Mạt Mạt ai lên một tiếng, lúc nào cũng là con cái trong nhà đáng tin: "Mẹ ở đây cám ơn con, chờ sau này mẹ có tiên sẽ cho con."
Chuyện này Mạt Mạt kiên trì, cô không làm được chuyện chiếm lợi từ con cái, trong lòng suy nghĩ, chờ sau này gặp được vẫn phải mua một cái trở về.
An An muốn nói không cần, nếu cậu thật sự muốn, có thể đi tự kiếm, nhưng nói ra, mẹ nhất định sẽ tức giận, quyết định chủ ý, tiền mà mẹ cho cậu, coi như cậu mượn của mẹ.
Hai mẹ con không ai chịu nhường ai, nhưng chuyện thì đã định rồi.
Ngày hôm sau Mạt Mạt đã hẹn Vi Xuân, Vi Xuân này, giao thiệp rộng, dù là giúp đỡ Mạt Mạt bẫy Điền Ngọc Thanh, Điền Ngọc Thanh cũng không thể giận chó đánh mèo lên Vi Xuân.
Mạt Mạt cảm thấy, cô chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà, bây giờ muốn lừa
Điền Ngọc Thanh, cô không cần hồ đồ nữa.
Vi Xuân thấy con dấu Mạt Mạt đưa đến công ty, hai mắt đã sáng lên, mấy ngày này thật sự là sâu chết anh ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận