Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 66. Hướng Triều Dương, anh đang xem kịch đấy à? 2

Chương 66. Hướng Triều Dương, anh đang xem kịch đấy à? 2Chương 66. Hướng Triều Dương, anh đang xem kịch đấy à? 2
Vợ chồng Liên Quốc Trung bước vào nhà, trên đầu đều là mồ hôi. Điền Tình vây quanh Mạt Mạt, thấy con gái mình không bị gì hết, trái tim nhảy thình thịch rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, thần kinh căng thẳng buông lỏng, hai chân liền mềm nhữn.
Liên Quốc Trung vội vàng đỡ bà ấy: "Em thấy chưa, anh đã nói không cần lo lắng quá mà, em không chịu nghe anh øì hết."
"Anh nói em mà không nhìn lại mình đi, nếu anh không lo lắng thì chạy nhanh như vậy làm gì hả?"
Liên Quốc Trung không lên tiếng, ông ấy có thể không vội sao? Đứa con gái bảo bối ngay cả một ngón tay mình cũng chưa từng đụng qua, thế mà Liên Ái Quốc lại dám động thủ, thậm chí ý định xé xác Liên Ái Quốc cũng sinh ra luôn rồi.
Liên Quốc Trung trở về, lòng tự tin của Liên Ái Quốc cũng lớn hơn hẳn: "Anh cả, anh đã trở về rồi. Em nói cho anh biết, Liên Mạt Mạt không phải là con gái của anh đâu, anh đang giúp người khác nuôi con gái đấy."
Liên Quốc Trung vung một nắm đấm qua: "Mày thả rắm đấy hả? Con gái của lão tử mà đến lão tử cũng không biết à? Mẹ nó, mày đến đây để tìm đánh phải không?"
Liên Ái Quốc né tránh nắm đấm của Liên Quốc Trung, vừa kêu vừa la: "Em nói thật mà, anh xem ngoại hình Liên Mạt Mạt có điểm nào giống anh đâu chứ, hoàn toàn không giống người Liên gia chúng ta."
Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương nhìn về phía cô, hai má đỏ bừng. Hôm nay coi như đã hoàn toàn mất mặt rồi, ánh mắt bất thiện trừng mắt nhìn Hướng Triều Dương. Một chút nhãn lực cũng không có, lúc này không phải anh nên nhanh chóng tránh đi chỗ khác sao? Làm gì có ai giống như anh, nhàn nhã bưng chén trà uống nước, giống như ngồi xem kịch vui vậy chứ?
Liên Quốc Trung cưỡi trên người Liên Ái Quốc, nắm tay không ngừng vung xuống, chỉ nhìn thôi là đã biết đau rồi: "Mày câm miệng cho lão tử. Hôm nay lão tử dạy mày nên làm người như thế nào, đừng có ngày nào cũng gây chuyện như mấy tên du thủ du thực thế."
Mẫn Hoa cũng hét lên một tiếng, xông về phía Điền Tình: "Mày là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, tao đánh chết mày này."
Cặp song sinh làm sao có thể để cho mẹ mình chịu thiệt được, tuy rằng không thể đánh phụ nữ, nhưng cũng đưa tay cản Mẫn Hoa lại. Trong lòng Điền Tình vẫn còn tức giận chưa có chỗ nào phát tiết, cũng há miệng tiếp chiêu, tay cũng vung lên, một cái tát thật vang dội đánh tới: "Tao đánh cho hai vợ chồng tụi mày biết giữ mồm giữ miệng này, tao đánh cho hai vợ chồng tụi mày miệng ngậm chậu phân này, tao cho mày biết dám động thủ với con gái tao là thế nào này." Mat Mạt nhìn mà choáng váng, lần đầu tiên thấy mẹ dũng mãnh như vậy, quá khí phách rồi.
Ánh mắt Hướng Triều Dương từ trên người Điền Tình dời đi, lại rơi vào trên người Mạt Mạt, nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Mạt Mạt nhìn vừa lúc nhìn thấy, Hướng Triều Dương hôm nay mắc bệnh gì thế nhỉ?
Liên Quốc Trung và Điền Tình đánh mệt rồi mới buông hai vợ chồng chú út ra. Liên Quốc Trung run run ngồi bệt trên sàn nhà, đỡ vợ mình ngôi xuống thuận khí, Mạt Mạt vội vàng rót nước cho cha mẹ.
Liên Thu Hoa co rụt lại ở góc tường, thấy Liên Quốc Trung nhìn cô ta, lại càng không dám động đậy, trong đáy mắt Liên Quốc Trung lúc này là cả một mảng hàn băng.
Liên Quốc Trung trở về phòng lấy ảnh, ngồi xuống gõ bình trà, hai vợ chồng chú út sợ tới mức giật nảy mình: "Tôi nói cho chú biết nhé Liên Ái Quốc, Mạt Mạt là con gái ruột của lão tử, con bé có ngoại hình giống bà ngoại, đây là ảnh chụp chú xem đi"
"Mạt Mạt lại đây, cho chú con xem vết bớt bên trong cánh tay."
Mạt Mạt nhanh nhẹn xắn tay áo, Liên Ái Quốc nhìn thấy rõ ràng, trợn tròn mắt. Vết bớt này ông ta cũng biết, mấy thằng nhóc Liên gia đều có vết bớt này, không nghĩ tới Liên Mạt Mạt cũng có. Liên Mạt Mạt thật sự là con gái của anh cả, hai mắt ông ta đỏ bừng nhìn về phía vợ mình, ánh mắt Mẫn Hoa có chút né tránh: "Em chỉ nghi ngờ thôi mà, không phải anh cũng nghỉ ngờ giống em à?"
Liên Quốc Trung cũng không cho hai vợ chồng kia có thời gian cãi qua cãi lại nữa: "Hai người nhớ cho rõ đây, tôi không muốn nhìn thấy mặt hai người nữa. Nếu như hai người sau này còn dám tới đây, xem tôi có đánh gãy chân hai người không."
Vợ chồng Liên Ái Quốc biết hôm nay chọc giận anh cả rồi, năn nỉ xin lỗi cả buổi không được, đành xám xịt rời đi. Liên Thu Hoa không đi theo, tỏ vẻ đáng thương nói: "Bác ơi, cháu không biết."
Liên Quốc Trung vô lực khoát tay: "Sau này cháu cứ Ở yên ở trường đi, đừng có tới đây nữa."
Liên Thu Hoa cắn răng, đây là ý tứ cắt đứt thân thích đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận