Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 184. Liên Thanh Bách đau lòng! 2

Chương 184. Liên Thanh Bách đau lòng! 2Chương 184. Liên Thanh Bách đau lòng! 2
Liên Thanh Bách đau lòng! 2
Liên Quốc Trung không nhịn được châm thêm một điếu thuốc, thở ra một hơi dài, trên mặt là vẻ thất vọng, thật ra ông cũng có dự cảm.
Điền Tình lại rất kích động: "Tại sao lại không thi đại học nữa, chớp mắt con sẽ là sinh viên đại học rồi, chuyện này là sao!"
"Mẹ, mẹ đừng kích động."
"Mẹ có thể không kích động sao? Mẹ chỉ mong chờ nhà mình có một sinh viên đại học thôi mà! Chớp mắt đã không còn nữa, mẹ làm sao chịu nổi."
Liên Quốc Trung rít một hơi: "Được rồi, kích động có ích lợi gì, bà phải suy nghĩ kỹ, bây giờ loạn như vậy, bà yên tâm cho con gái ra ngoài sao?"
Điền Tình im lặng, nghĩ thấy cũng đúng, nhưng bà vẫn buồn, ngồi trên ghế mà không kìm được nước mắt: "Không có trường đại học để học, về sau Mạt Mạt phải làm thế nào!"
Liên Quốc Trung càng hiểu rõ tình hình bên ngoài, nếu thật sự không thi đại học nữa, không biết khi nào mới có thể khôi phục lại!
"Làm việc, còn có thể làm gì khác chứ."
Điền Tình lau nước mắt: "Làm việc, làm việc ở đâu? Mạt Mạt vẫn còn nhỏ như vậy." "Làm việc bên cạnh hai chúng ta, như thể chúng ta cũng yên tâm, tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng, tôi sẽ chào hỏi ông Lưu trước. Thời điểm năm nay nhà máy tuyển dụng, tôi sẽ để con gái mình làm cán bộ."
Lần này Điền Tình đã ngừng khóc: "Làm cán bộ rất tốt, ngồi trong văn phòng, không phải chịu mệt."
Mạt Mạt không muốn vào nhà máy thép, ở dưới con mắt của cha mẹ, cô phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt, như vậy thì làm sao có thể lén bán vật tư trong không gian được?
"Cha, con không muốn đến nhà máy thép, khoảng thời gian này con cũng không nhàn rỗi. Con đã hỏi thăm một số nơi rồi ạ, tháng bảy cửa hàng ngũ cốc tuyển người, cửa hàng bách hóa cũng tuyển người, con muốn đến thử hai nơi này."
Điền Tình không muốn con gái rời xa mình nên không đồng ý: "Con bé này, nhà mình có quan hệ với nhà máy thép, có thể kiếm được một công việc tốt. Nhà mình lại không quen ai trong cửa hàng ngũ cốc, nếu con bị bắt nạt thì phải làm sao?"
"Mẹ, nếu cả nhà chúng ta đều ở trong nhà máy thép, như vậy chẳng phải sẽ cho người ta nắm được thóp sao? Dù sao con cảm thấy tách ra vẫn tốt hơn, hơn nữa, con gái mẹ có thể bị bắt nạt à? Con không bắt nạt người ta là tốt lắm rồi."
Liên Quốc Trung lắng nghe Mạt Mạt nói, ông im lặng một lúc: "Nhà máy thép thực sự không phải là nơi tốt để đến, nhưng cha không đồng ý để con đến cửa hàng ngũ cốc. Cửa hàng ngũ cốc quá phức tạp, không thích hợp với một cô gái chưa có kinh nghiệm trên đời như con. Cửa hàng bách hóa không tồi, cha nhớ nhà họ Khâu có quan hệ với cửa hàng bách hóa, con ở đó cũng có thể có một chỗ dựa."
Điền Tình nói: "Quốc Trung à, ông nói vậy thì Mạt Mạt nên đến công ty mua bán thực phẩm phụ mới phải, Khâu Văn Trạch là tổng giám đốc đấy!"
"Chính vì Khâu Văn Trạch là tổng giám đốc nên Mạt Mạt càng không thể đi."
"Mẹ, con không thể đến công ty mua bán, nếu con vào đó nhất định sẽ có người nói con lấy lòng cha nuôi, như vậy con còn phải phòng bị có người gài bẫy mình, quá mệt mỏi. Tốt hơn là con nên nghe lời cha, đến cửa hàng bách hóa."
Lúc này Điền Tình mới hiểu, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: "Thi đại học không có hi vọng gì thật à?”
"Vâng." Lần này Mạt Mạt trả lời khẳng định.
Liên Quốc Trung nhìn con gái mình vài lần, hình như con bé này biết nhiều hơn cả cha mình, có lễ là người nhà họ Khâu đã nói với con bé: "Được rồi, cũng muộn rồi, đi ngủ đi!"
Trong quân đội, Lý Thông nhận được thư mới trở về, Trang Triều Dương vẫn luôn chờ đợi: "Có thư của tôi không?"
"Có, hẳn hai bức thư luôn." Lý Thông lấy ra hai bức thư đưa cho Trang Triều Dương. "Co cân kiểm tra không?"
Lý Thông rùng mình, vội vàng lắc đầu: "Không cần."
Trang Triều Dương tặng cho cậu ta ánh mắt "coi như cậu thức thời", anh nhận lấy hai bức thư rồi rời đi. Lý Thông lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta chỉ từng hóng hớt có một cuộc điện báo thôi mà? Tiểu đoàn trưởng thù dai thế.
Trang Triều Dương trở lại ký túc xá, anh đọc thư của Mạt Mạt trước, cô dặn anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn và chăm sóc bản thân, sau đó nói về cuộc sống hàng ngày của mình. Trang Triều Dương đọc hai lần mới đặt bức thư xuống.
Cuối cùng, anh cầm lấy lá thư của Liên Thanh Bách, phong thư rất mỏng, trên giấy chỉ viết có một dòng chữ: "Hay lắm cái thằng khốn kiếp này,"ăn cắp tài sản do chính mình trông giữ" là nói về cậu đó, đúng là anh em tốt, cậu chờ đấy cho tôi."
Liên Thanh Bách rất tức giận, anh ấy đang dạy học ở chế độ khép kín[1], khi nhận được bức thư thì đã là cuối tháng năm. Lúc đọc được bức thư của Vương Thiết Trụ, anh ấy cảm thấy rất đau lòng.
[1] Dạy học khép kín là hoạt động dạy học mà hoạt động dạy học chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định, việc ăn, ở, sinh hoạt ngoại khóa của học sinh cũng tập trung trong cùng một khuôn viên.
[1] Dạy học khép kín là hoạt động dạy học mà hoạt động dạy học chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định, việc ăn, ở, sinh hoạt ngoại khóa của học sinh cũng tập trung trong cùng một khuôn viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận