Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1336. HOi Han 2

Chuong 1336. HOi Han 2Chuong 1336. HOi Han 2
Chuyện của Từ Liên không giấu diem được, sân trong đại viện không có tường bao, chỉ là hàng rào bình thường, lại không cao, hành động của Từ Liên đương nhiên có người nhìn thấy.
Dù sao thì ngày hôm sau chuyện đại viện nên biết, chuyện không nên biết thì đều biết cả rồi, kẻ có tâm tư sợ hãi thì lập tức thay đổi người giúp việc trong nhà, giúp việc trẻ tuổi được thay bằng người có tuổi, dù sao thì người có tuổi tác nhỏ hơn chồng thì đều không cần, hơn nữa chí ít phải hơn hơn hai mươi tuổi mới được.
Buổi sáng Mạt Mạt ăn sáng xong, chặn Từ Liên lại trước sân, nỗi tức giận này cô nhất định phải trút.
Mạt Mạt nhìn nhà họ Trịnh một cái, nhà họ Trình bây giờ quả thực chẳng ra dáng một ngôi nhà, Trịnh Khả không có nhà, Diệp Phàm lại bận rộn, ông chồng nghỉ phép cũng chẳng về nhà, vẫn ở lại đơn VỊ.
Nhà họ Trịnh không có người, xem ra Diệp Phàm vẫn còn ở nhà máy đây mài
Mạt Mạt đứng ngoài cửa, Tùng Nhân giúp cha dọn dẹp nhà cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ,"Cha, mẹ đang làm gì đó ạ?"
Trang Triều Dương,"Chặn người đó!"
Tùng Nhân,"Hả! Chặn người? Sao con lại thấy mẹ muốn đánh nhau nhỉ?" Vừa sáng sớm là Tùng Nhân đã chú ý đến rôi, mẹ lại mặc quần rộng rãi, tóc cũng buộc cao lên, đối với một đứa hay đánh nhau như cậu nhóc thì dáng gọn gàng này chính là để đánh nhau mài
Trang Triều Dương,"Không phải đánh nhau mà là đánh người."
Tùng Nhân/..."
Quả thật là đánh nhau mà! Tùng Nhân nhìn khuôn mặt yêu thương chiều chuộng của cha, nuốt nước bọt, mẹ càng ngày càng bạo lực rồi, tuyệt đối là do cha chiều mà ra, ai da cuộc sống sau này của nó không dễ sống rồi!
Mạt Mạt nhìn thời gian, Từ Liên đáng lẽ nên vê rồi, tại sao Mạt Mạt biết được, bởi vì Mạt Mạt cố tình gọi điện thoại tới bệnh viện để hỏi.
Từ xa Mạt Mạt đã nhìn thấy Từ Liên đi chầm chậm về hướng này, đi chậm là vì sợ làm rách miệng vết thương sau lưng, Từ Liên cũng nhìn thấy Mạt Mạt, dừng bước chân lại, sau đó lại cảm thấy tự mình dọa mình, người phụ nữ Liên Mạt Mạt này coi trọng hình tượng như vậy, nhất định sẽ không động chân động tay.
Từ Liên ngược lại lại kiêng de Trang Triều Dương, hi vọng Trang Triều Dương quên đi chuyện hôm qua, cô ta nghĩ cả đêm, người đàn ông Trang Triều Dương này không thể chọc vào, đồng thời lại ghen tị Liên Mạt Mạt, đúng thật là mệnh tốt, có người đàn ông yêu mình như vậy.
Từ Liên rất nhanh đã đi tới trước mặt Mạt Mạt, Mat Mat không thèm khách khí với cô ta, có người quả thực không coi cô ra gì, luôn làm trò nọ kia, tưởng rằng cô dễ bắt nạt vậy.
Mạt Mạt tiến lên đạp cho một cước, Từ Liên ngã nhào ra đất, cả người ngây ngẩn cả ra, Mạt Mạt cưỡi lên người Từ Liên để đánh, đánh cái nào đau điếng cái đấy.
Sau lưng Từ Liên đau đớn, vết khâu nhất định lại rách rồi, chẳng còn sức đẩy Mat Mat ra, chỉ có thể kêu cứu.
Nhưng nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt híp lại của Trang Triều Dương, ánh mắt sắc như dao, coi ngươi co lại, nhất thời quên cả kêu cứu.
Mạt Mạt rất nhanh đã đánh đến mệt nhoài, đứng dậy, Trang Triều Dương kéo tay Mat Mạt,"Đánh đau tay rồi hả, lần sau đừng dùng tay, trong nhà nhiều gậy gộc lắm, trực tiếp dùng gậy hay biết bao, tiết kiệm sức lực, đánh lại còn đau nữa."
Mạt Mạt nghiêm túc suy nghĩ,"Dạ.”
Mạt Mạt đánh người có người vây xung quanh xem, nghe thấy cuộc đối thoại của hai vợ chồng, bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn Từ Liên, quả thực là không có mắt mà, ấy vậy mà nhìn trúng Trang Triều Dương, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Từ Liên vốn đã đau đớn, nghe thấy lời nói này thì muốn ngất đi, Mạt Mạt trút được lửa giận trong lòng rồi, lạnh lùng nhìn Từ Liên,"Tôi biết cô tuổi chó trí nhớ kém, vậy thì tôi đánh cho cô nhớ lâu, Từ Liên, tôi không phải Kỳ Kỳ thích chơi cái trò bày mưu tính kế, tôi là người thích dùng nắm đẫm de nói chuyện, không tin thì cứ đợi mà xem."
Từ Liên tin rồi, tin Mạt Mạt nói được làm được, nếu như thời gian có thể quay lại, cô ta nhất định sẽ không đến khiêu chiến giới hạn của Liên Mạt Mạt, khắp người đều đau nhừ tử.
Trang Triều Lộ tách đám đông ra, hôm qua cô ấy ở nhà máy, thực sự không biết trong nhà đã xảy ra chuyện øì,"Đây là chuyện làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận