Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 136. Bước ra đường phải xem hoàng lịch 2

Chương 136. Bước ra đường phải xem hoàng lịch 2Chương 136. Bước ra đường phải xem hoàng lịch 2
Bước ra đường phải xem hoàng lịch 2
Mạt Mạt ra khỏi cửa hàng bách hóa, Hướng Hoa và Liên Thu Hoa đã sớm chạy mất không thấy bóng đáng đâu nữa rồi.
Hướng Hoa và Liên Thu Hoa ở trong ngõ nhỏ không người, Hướng Hoa nhìn chằm chằm Liên Thu Hoa: "Em sờ bụng là có ý gì? Chúng ta chỉ mới ngủ với nhau ngày hôm qua thôi mà."
"Em sợ có, nếu chẳng may một tháng sau có thì sao?"
Liên Thu Hoa cũng thầm ảo não. Tại sao cô ta lại bị ngôi nhà kia làm cho choáng váng đầu óc, rồi cứ mơ mơ hồ hồ bị chiếm tiện nghi thật lớn như vậy chứ?
Khuôn mặt Hướng Hoa âm trầm, không còn dám nghĩ đến chuyện ngồi hưởng te nhân chi phúc nữa, thâm nghĩ cách làm sao để thoát khỏi Liên Thu Hoa.
Sau khi Mạt Mạt về nhà, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là phải nói rõ mọi chuyện cho cha mình biết, để tránh một ngày nào đó Liên Thu Hoa thật sự làm cho mọi chuyện náo loạn lên rồi lại liên luy đến cả nhà bọn họ.
Ăn cơm tối xong, Mạt Mạt đem chuyện mình gặp Liên Thu Hoa kể lại, lại mờ mịt nói đến chuyện kia: "Cha, Liên Thu Hoa không phải là người dễ dàng từ bỏ đâu. Khó khăn lam mới bắt được Hướng Hoa, có thể trở thành người trong thành phố. Nếu Hướng Hoa không chịu cưới, cô ta nhất định sẽ làm náo loạn."
"Rầm" một tiếng, Liên Quốc Trung đập mạnh tay xuống bàn: "Không tưởng tượng nổi, thật sự không tưởng tượng nổi mà, con bé có còn biết xấu hổ không chứ?"
Điền Tình lo lắng: "Nếu thật sự mọi chuyện nháo lên, mấy đứa con gái nhà họ Liên sau này phải làm sao bây giờ? Có khi nào ảnh hưởng đến con gái nhà chúng ta không?”
Mạt Mạt hoàn toàn không lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình, trong thành phố không giống Ở trong thôn, bà con trong thôn đều biết, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Ở trong thành phố nhà nào nhà nấy là độc lập, đóng cửa lại thì ai còn biết chuyện gì xảy ra. Về phần gia đình chủ nhiệm Hướng thì càng không dám làm lớn chuyện, trừ phi chủ nhiệm Hướng không muốn làm chủ nhiệm nữa. Cái ảnh hưởng duy nhất chính là gia đình ở quê, Mạt Mạt đột nhiên sực nhớ ra: "Hạ Hoa đính hôn rồi thì phải! Nếu mọi chuyện náo lên, có khi nào bị từ hôn không?”
Điền Tình cắn răng: "Có thể lắm chứ, từ hôn giống như là bị chọc cột sống vậy. Lúc trước thật sự không nên để cho cái mầm tai hoạ này vào thành phố."
"Được rồi, bây giờ có nói gì thì cũng đã xảy ra rồi. Con gái à, con có biết con bé bây giờ đang ở đâu không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Con không biết, chỉ biết là ở đường Du Lâm thôi. Cha, không phải là cha muốn quản chuyện này đấy chứ?"
"Cha mặc kệ, cha quản cái này làm cái gì? Cha biết địa chỉ là để gửi thư báo cho ông nội con, để cho ông nội con quản. Có ông nội con ở đây, mọi chuyện sẽ không náo loạn lên được đâu."
Mạt Mạt thầm nghĩ, sao cô lại quên ông nội khôn khéo kia của mình rồi chứ?
Liên Quốc Trung biết con gái mình ngày mai sẽ đến nhà Tiền Bảo Châu chơi, gọi cặp song sinh tới: "Hai đứa đi hỏi thăm đi, lấy được địa chỉ rồi thì về nói lại cho chị biết."
Sau đó lại nói với Mạt Mạt: "Con lấy được địa chỉ rồi thì viết thư gửi về quê cho ông nội, để ông nội biết tình hình rồi xử lý. Con nói cho ông nội biết là đợt này cha phải chạy xe, phải chạy đường dài, đi nửa tháng mới về."
"Không phải là một tuần sao?" Điền Tình bối rối, từ lúc nào mà đã thay đổi hành trình rồi?
Liên Quốc Trung ho khan một tiếng: "Cứ nói nửa tháng, ông nội sẽ không đợi cha về giải quyết đâu. Chuyện của Liên Thu Hoa, nhà chúng ta không thể nhúng tay vào."
Mạt Mạt cười trộm, cha thật đúng là hiểu ông nội. Điên Tình lúc này cũng đã hiểu: "Quả thật chúng ta không thể xen vào, về sau nhà chúng ta cũng phải cách Liên Thu Hoa thật xa. Em xem như đã thấy rõ rồi, Liên Thu Hoa đúng là một ngôi sao tai hoạ."
Bị vợ mình nói về cháu gái của mình như vậy, Liên Quốc Trung cảm thấy rất mất mặt. Nhưng cháu gái thực sự như thế, cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành nghiêm mặt: "Vậy thì sẽ không qua lại nữa."
Điền Tình còn muốn nói thêm nhưng Liên Quốc Trung đã vội vàng kéo tay vợ mình đứng lên: "Cũng không còn sớm nữa, phải đi ngủ rồi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đấy."
"Quả thật cũng không còn sớm nữa, mấy đứa cũng nhanh chóng đi ngủ đi" Điền Tình vừa nhìn thời gian đã là bảy giờ rưỡi, giục mấy người Mạt Mạt rời đi.
Mạt Mạt đứng dậy trở về phòng ngủ trước, cô không thấy buồn ngủ lắm, liền lấy tơ lụa ra định thêu thêm một lúc nữa. Miệt mài thêu đến tận chín giờ, Mạt Mạt mới cảm thấy buồn ngủ.
Thay quần áo nằm trong chăn, lại trằn trọc không ngủ được. Cô cảm thấy mê mang, mười năm sau, không biết cô muốn làm gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận