Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1030. Ke Cướp 2

Chương 1030. Ke Cướp 2Chương 1030. Ke Cướp 2
Trường của Vân Bình vẫn vậy, không chuyên trường, Vân Bình học ở trường này quen rồi, không muốn đổi nơi khác, dù sao nhà họ Thẩm có xe, đưa đi đón ve là được.
Nhưng Vân Kiến là người có chủ kiến, tự mình nhân lúc nghỉ ngơi đi mua một căn nhà, tiêu hết không ít tiền.
Suy nghĩ của Vân Kiến rất đơn giản, nhà họ Thẩm không chia nhà, nhà cậu đã chia ra rồi, hai anh em cậu chưa kết hôn sống ở đó cũng được, nhưng kết hôn rồi sống cùng như vậy không tốt, vẫn là có nhà của riêng mình thì tốt hơn.
Giữa tháng mười một bắt đầu bước vào mùa đông, mùa đông ở thủ đô có tuyết rơi, nhiệt độ bỗng chốc giảm mạnh, Mạt Mạt lái xe cũng cẩn thận vô cùng.
Hôm nay là thứ bảy, Trang Triều Dương được nghỉ, Liên Thanh Bách tuần này cũng được nghỉ, Mạt Mạt vừa lái xe vừa nghĩ muốn đi chợ lớn một chuyến, buổi tối ăn một bữa lẩu nóng hổi.
Ba giờ chiều Mạt Mạt tan học, Bàng Linh mấy hôm nay cơ thể không thoải mái nên xin nghỉ phép, Mạt Mạt quấn chặt khăn đi xuống lầu.
Trang Triều Dương nhìn một cái là nhận ra vợ mình ngay trong đám đông, dập tắt điếu thuốc lá trong tay, bước vài bước cầu thang, đỡ lấy cánh tay Mat Mat"VUua mới có tuyết rơi, cẩn thận đường trơn."
Mạt Mạt nhấc chân trái của mình lên,"Em đi giày chống trượt rồi, anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận mà."
Trang Triều Dương,'Em đã mang thai sáu tháng rồi, lại đang vào mùa đông, anh lo lắng lắm, mỗi ngày đều mong ngóng nhanh nhanh đến cuối tuần."
Mạt Mạt hưởng thụ sự quan tâm của chồng, mắt đã cong cong thành hình bán nguyệt, Liên Thanh Bách dập tắt điếu thuốc trong tay, trêu chọc Mạt Mạt,"Triều Dương vừa gặp được em là lập tức biến thành bà mẹ già."
Trang Triều Dương nhe hàm răng trắng tinh,"Em thích thế, em nhớ nhung vợ em anh ghen à?"
Liên Thanh Bách nghẹn họng, muốn phản kích nhưng cảm thấy phản kích rồi sẽ càng thẳm thương hơn, được rồi, anh ấy quả thật ghen tị, anh ấy cũng nhớ vợ mình, nhớ mấy thằng nhóc con.
Trang Triều Dương không thèm để ý đến Liên Thanh Bách, quan tâm đến vợ mình,"Thời gian này, nhóc con có nghe lời không em?"
Mat Mạt vuốt ve cái bụng bầu,"Không nghe lời, đây là đứa nghịch ngợm nhất, mỗi ngày đều động đậy, ban ngày thì ngủ, cứ đến buổi tối là đạp tứ tung."
Trang Triều Dương nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của Mat Mạt"Đợi nó ra ngoài anh sẽ xử lý nó."
Mạt Mạt bĩu môi,"Em không tin đâu, anh là một lão cha suốt ngày bị đám con bắt nat con nó còn không biết anh xử lý ai nữa ấy."
Trang Triều Dương thấy Liên Thanh Bách quay đầu lại nhìn, khẽ nói bên tai Mạt Mạt,"Về nhà nói, về nhà nói."
Mạt Mạt bật cười ha hả, không cẩn thận vạch trần Trang Triều Dương, lần này anh cả có thể trêu chọc Trang Triêu Dương rồi.
Ba người đến chỗ đỗ xe, Trang Triều Dương mở cửa xe, nhiệt độ trong xe rất thấp, xe khởi động một lúc Trang Triều Dương mới để cho Mạt Mạt lên xe.
Mạt Mạt ngồi ở ghế sau, Trang Triều Dương không yên tâm Liên Thanh Bách lái xe. Liên Thanh Bách bĩu môi, kĩ thuật của anh ấy giỏi hơn Trang Triều Dương nhiều.
Lái xe đi tới chợ lớn trước, nhưng đường phía trước bị chặn, có rất nhiều đứng ở chỗ cao nhìn vào xem, Mạt Mạt lau cửa kính xe, nhìn thấy cả công an.
Trang Triều Dương đỗ xe bên vệ đường, Liên Thanh Bách nói: "Anh xuống xe xem xem, em để ý Mat Mạt."
Trang Triều Dương,"Được."
Liên Thanh Bách rất nhanh đã trở lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, mở cửa ngồi vào trong xe,"Một đám cướp đang bắt con tin ở bên trong, giờ đang giằng co với công an đó!"
Trang Triều Dương nhìn đám đông xung quanh,"Bên trong có bao nhiêu con tin? Có bao nhiêu tên cướp?"
Liên Thanh Bách,'Sáu tên cướp, mười mấy con tin, trong tay đám cướp đó có súng, đã nổ súng làm bị thương người khác rồi, người đó đã được đưa đi đến bệnh viện, giờ tâm trạng đám cướp đó vô cùng kích động, sợ là kích thích đến đám cướp đó nên công an vẫn không dám hành động, đợi bộ đội tới đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận