Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1812. -

Chương 1812. -Chương 1812. -
Phong Uyển cố nén xúc động trợn trắng mắt: "Vâng, điều kiện có chút khắt khe, cho nên ý của Liên Tịch là trước tiên chưa ký."
Phong Uyển còn lâu mới ngốc mà nói, ý của An An là có thể ký thẳng với Tôn Nhuy, điều kiện càng công bằng hơn, hơn nữa cũng có thực lực để bồi dưỡng cô ấy.
An An nghe lời này, thấy Phong Uyển khẽ liếc một cái, đáy mắt Phong Uyển loé lên, trong mắt có ý cười, rất tốt, không ngốc.
Tôn Nhuy chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải lấy được, bắt buộc phải lấy được, càng nhiệt tình hơn: "Đứa nhỏ này, cháu xem chúng ta đều là người một nhà, phù sa không chảy ruộng ngoài phải không, có cô ở đây, nhất định sẽ không bạc đãi cháu, ký với cháu bản hợp đồng tốt nhất."
Tôn Nhuy thấy vẻ mặt Phong Uyển do dự, tiếp tục nói: "Cũng không phải cô hù dọa cháu, những công ty khác ký hợp đồng với cháu nhất định sẽ khắt khe nhất, cũng là muốn ép khô cháu, cháu kiếm được ít, còn bị hạn chế."
Phong Uyển đã nhìn qua hợp đồng, đương nhiên biết, điểm ấy Tôn Nhuy nói đúng, Phong Uyển muốn đi hỏi ý kiến của An An, nhưng An An căn bản không nhìn cô ấy.
Phong Uyển tiếp xúc với người cả nhà này đã lâu, cũng coi như đã nhìn ra, người nhà này đều thích người có khả năng độc lập, đây là để cho cô ay tự mình quyết định!
Phong Uyển may mắn, may mà cô ấy không phải người nguyên bản, nếu không còn không biết làm sao phỏng đoán phía saul
Phong Uyển cười nói với Tôn Nhuy: "Vậy thì cám ơn cô, cháu tin cô."
Tôn Nhuy vừa nghe được kết quả, trong lòng còn muốn bắn pháo hoa, nhân tài hiếm có, biên kịch tốt càng hiếm có hơn, kịch bản tốt chỉ cần diễn viên không phải quá kém, đều có thể lấy được hiệu quả không tệ: "Được, được, chờ ngày mai cô đưa hợp đồng tới cho cháu."
Mạt Mạt thấy hai người nói chuyện xong rồi, mắt nhìn thời gian, đã không còn sớm, trong nhà hiện tại có hai phụ nữ có thai, đứng dậy tiễn Tôn Nhuy đi.
Tôn Nhuy là người thuộc phái hành động, mặc dù biết Phong Uyển sẽ không giở quẻ, nhưng vẫn muốn ký nhanh lên, chỉ có ký được rồi, cô ta mới có thể yên tâm.
Hợp đồng được ký kết, bởi vì Phong Uyển mang thai, Tôn Nhuy thương lượng ngày giao kịch bản với Phong Uyển rồi về công ty
Mạt Mạt nhìn bụng Phong Uyển, máy tính chưa phát triển cũng có chỗ tốt của chưa phát triển, chí ít đều là dùng bút viết, không cần lo lắng vấn đề bức xạ.
Mạt Mạt nghĩ đến máy tính, sau này máy tính phát triển, điện thoại thông minh thì trong tay ai cũng có một cái, ngoại trừ học sinh đang đi học, đã có rất ít người lại cầm bút để viết, có chữ rõ ràng là nhận ra, nhưng vào lúc thật sự cần viết thì lại trợn tròn mắt, chỉ có những nét chung chung, viết ra, luôn luôn không nắm chắc được.
Mạt Mạt cảm thấy, sau này cô dạy bảo đời cháu, nên bảo bọn nó cố gắng hết sức dùng bút để viết, nhắc đến con cháu, năm nay thật sự là một năm bội thu, hai đứa cháu cùng ra đời.
Những ngày tiếp theo, Mạt Mạt đã trao quyền lại, Vương Phụng Xuân và Từ Hải cũng không tệ, rất nhanh đã bắt đầu rồi.
Mạt Mạt cũng trống được không ít thời gian, chăm sóc Tâm Bảo và Phong Uyển.
An An đi rồi, cậu đã khai giảng, học kỳ cuối cùng kết thúc, cậu cũng nên đi làm.
Hai năm này công ty phát triển và chia hoa hồng cũng không tệ, trong tay Mạt Mạt đã tích luỹ được không ít tiền, nhưng An An kết hôn cũng không định cho thêm An An, cho Tùng Nhân bao nhiêu, thì cho An An bấy nhiêu.
Cô là người công bằng, tiền mặt đều là số nhỏ, chia hoa hồng mới là số lớn.
Bụng Tâm Bảo quá lớn, sắp sinh rồi, cô ấy không đến thủ đô được, Tề Hồng phải ở nhà chăm sóc Tâm Bảo, cũng không thể đi.
Mạt Mạt và Phong Uyển đi cùng Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh rất hâm mộ: "Bên chỗ em vừa mới bắt đầu chuẩn bị, An An đã kết hôn rồi, xem ra em cũng phải năm chắc thời gian chuẩn bị."
Mạt Mạt cười: "Trở về chị giúp em tham mưu, chị có kinh nghiệm."
Lý Vinh Sinh cảm ơn: "Vậy thì xin nhờ chị, em còn đang phát sầu đây!"
Lúc đến thủ đô, Lý Vinh Sinh đến thẳng Tứ Hợp Viện, An An đã được nghỉ, hai người bận trước bận sau trang trí.
Nhà mẹ đẻ của Mạt Mạt đều bận, Miêu Tình muốn đến hỗ trợ, Mạt Mạt không cho, ngay cả Trang Triều Lộ cũng không cho, tuổi tác của hai người cũng không còn nhỏ nữa.
Trang Triều Dương vào ngày kết hôn mới đến, hôn lễ của An An cũng không làm lớn, tin tức truyền thông càng phát râm rộ, Mạt Mạt ngược lại càng muốn khiêm tốn hơn.
Cô là người không thích lên tin tức, càng không muốn cho người nhà lộ ra ánh sáng, cho nên khiêm tốn rất tốt.
Mặc dù không làm lớn, nhưng rất ấm áp, hôn lễ của An An rất thuận lợi.
Vào ban đêm Trang Triều Dương lại đi, anh là quân nhân, có trách nhiệm.
Tối hôm tổ chức hôn lễ đó, Phong Uyển ngồi trên chiếc chăn hỉ màu đỏ, cô ấy còn cảm thấy không chân thực, cô ấy còn có chút sợ hãi, lại đột nhiên tỉnh, trước mắt đều là mộng.
An An rửa mặt đi ra ngoài: "Sao vẫn còn ngồi, thay quân áo rửa mặt đi, bận rộn cả ngày thật mệt mỏi."
Phong Uyển đứng dậy: "Em chính là cảm thấy không chân thực."
An An nắm tay Phong Uyển: "Anh thấy em là quá mệt mỏi, nước anh đã lấy xong rồi, nhanh đi tắm một cái đi."
Phong Uyển khẽ cười, nới lỏng tay An An ra: "Vâng."
Phong Uyển đi tắm rửa, An An nhìn căn phòng hi màu đỏ, khóe miệng mở rộng thêm mấy phần, cảm giác kết hôn không tệ.
An An tự mình ra tay thu dọn cháo hạt sen táo tàu, dọn dẹp sạch sẽ rồi, lại treo áo ngoài của Phong Uyển lên, lúc Phong Uyển tắm rửa, An An vẫn luôn thu dọn.
Phong Uyển đứng ở cửa phòng tắm, nhìn An An chạy đông chạy tây, đưa tay đặt lên trái tim, người đàn ông trước mắt là chồng của cô ấy, cha của con cô ấy.
Bởi vì Phong Uyển mang thai, hai người chỉ đơn thuần nằm ngủ trên giường, Phong Uyển rất căng thẳng, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào, cứng ngắc nằm không nhúc nhích.
An An nghiêng đầu, tay tự nhiên nắm lấy tay Phong Uyển: "Ngủ đi!"
Trong lòng Phong Uyển có chút rung động, trong lòng bàn tay nóng hổi, ngược lại không ngủ được, chưa tới vài phút đã mở mặt, nhỏ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"
An An mở to mắt: "Vẫn chưa."
Phong Uyển cười khẽ một tiếng: "Ba nó à, chúng ta tâm sự đi!"
Vừa dứt lời, ý cười của Phong Uyển càng đậm, như này không phải cũng rất tự nhiên sao? Thân thể cũng thả lỏng.
An An nghiêng người qua, nhìn Phong Uyển đang cười: "Nói chuyện gì?"
Phong Uyển: "Nói chuyện anh đi học, có cần em ở lại thủ đô với anh không?"
Trong lòng An An vui vẻ, vui vẻ vì Phong Uyển muốn ở cùng cậu, nhưng cậu rất lý trí: "Đề nghị của anh là em về cùng mẹ, bụng của em lớn rồi, tự mình sinh hoạt không tiện, hơn nữa anh tốt nghiệp sẽ rất bận, anh cũng đã nói với em rồi, anh muốn mở bệnh viện, tốt nghiệp anh sẽ đi chuẩn bị."
Phong Uyển có chút mất mát, kết hôn không thể ở cùng với chồng, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm!
Nhưng cô ấy cũng có thể thấy rõ hiện thực, An An quả thật bận nhiều việc, cô ấy quả thực cũng cần chăm sóc, nếu như cô ấy ở đây, nhất định sẽ liên lụy đến An An, hơn nữa cô ấy cũng muốn cọ lấy chút hảo cảm trước mặt Liên Mat Mạt.
Phong Uyển suy nghĩ rõ ràng, nhẹ nhõm trả lời: "Ừ, nghe anh." An An nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cong lên, vợ có thể hiểu được cậu, thật sự là quá tốt: "Thời gian không còn sớm nữa, em cũng đi ngủ sớm một chút đi"
Phong Uyển gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt ở thủ đô bốn ngày, sau đó dẫn theo Phong Uyển trở về, về tới thành phố Z, thấy sắc mặt Phong Uyển không tệ, Mạt Mạt lại dẫn theo Phong Uyển đến công ty, nói với Phong Uyển: "Chờ mẹ một lát, con có thể đi thăm xung quanh rồi chúng ta về nhà."
Phong Uyển gật đầu: "Vâng, mẹ."
Mạt Mạt đi làm việc, Phong Uyển không muốn động đậy, ngồi ở bên cạnh, chờ người đến báo cáo công việc, nghe thấy mẹ chồng gọi tên người, Phong Uyển mở to hai mắt nhìn, sao cô ấy lại quên mất chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận