Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 399. Tieu bach kiem 1

Chuong 399. Tieu bach kiem 1Chuong 399. Tieu bach kiem 1
Hà Liễu cười thần bí: "Không vội, đến lúc đó chị sẽ biết."
Cảnh Tinh Tinh bĩu môi: "Mày cũng đừng giống như Triệu Hiên, lấy giỏ đi múc nước là toi công, bây giờ nhìn thấy Tề Hồng còn phải đi đường vòng."
Hà Liễu lạnh mặt: "Chuyện của tôi không cần chị quản, chị vẫn nên quản tốt chính mình đi, tôi đã nghe chú nói rồi, lại tìm chồng cho chị. Chị trông cũng không tệ, đừng để đến lúc đó, chú vì để bấu víu quan hệ mà gả chị cho một ông lão."
Cảnh Tinh Tinh cắn răng: "Chuyện của tao cũng không cần mày quản, mày đồng ý với tao, đến bây giờ còn chưa hoàn thành, mày nên lo cho chính mày đi"
Hà Liễu xoè tay ra: "Tôi lớn lên giống bác gái, nhưng ông Miêu chán ghét cực độ đối với hai cha con nhà chị rồi, tôi cũng không có cách nào, còn nữa Cảnh Tinh Tinh, chú hi vọng tôi được ông Miêu yêu thích, bây giờ chị không uy hiếp được tôi rồi, tôi còn có việc đi trước đây."
Cảnh Tinh Tinh bình tĩnh, cô ta xem thường Hà Liễu.
Buổi tối Mạt Mạt thu dọn phòng khách xong đi ra, ôm chăn đặt trên giường, hỏi Trang Triều Dương đang lau chùi: "Khởi Hàng đến trước thời hạn, chị gái ở nhà một mình được không?" Trang Triêu Dương vắt khăn lau: "Được, còn có anh rể ở đây, không sao đâu."
Mạt Mạt trải mền xong: "Em thật sự không nghĩ tới, ông ngoại lại để Khởi Hàng đến bên này."
Trang Triều Dương hiểu rõ suy nghĩ của ông ngoại: "Bên này an toàn, lại là khu lính mới, ai cũng không nhúng tay vào được, xuất phát từ chỗ khác, sớm muộn øì cũng có thể bị tra ra."
Mạt Mạt nghĩ cũng phải: "Thằng bé trực tiếp vào đội ngũ? Không cần huấn luyện tân binh à?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, tân binh đã huấn luyện hơn một tháng rồi, thằng bé không tiện đi vào, chờ tân binh được phân đến, trực tiếp vào đội ngũ, một tháng này, thằng bé có thể giúp em không ít việc đấy"
Mạt Mạt sắp thu hoạch cải trắng trên đất phần trăm, thằng nhóc này tới quá đúng lúc rồi, sau đó lại cười: "Thằng bé muốn đi sớm như vậy, em đoán chừng, thằng bé muốn đi tìm Thanh Nghĩa, thằng nhóc này cũng sẽ không ở nhà cùng với chúng ta."
Trang Triều Dương đau đầu: "Đúng vậy, thằng nhóc này ngang tàng đấy!"
Mạt Mạt nói: "Hai ta đánh cược đi, xem bao giờ thì thằng bé chạy."
Hai mắt Trang Triều Dương lấp loé: "Cược cũng được, chúng ta phải có tiền đặt cược."
Giọng điệu của Trang Triều Dương quá mập mờ, Mạt Mạt đỏ mặt: "Không cược nữa." Trang Trieu Dương hối hận rôi, sớm biết vậy vừa rồi đã không biểu hiện rõ ràng.
Tô Khởi Hàng hơn 9 giờ đến nơi, thằng nhóc này vừa xuống xe, tự mình đi đến đơn vị, trên lưng cõng một cái gùi đồ.
Mạt Mạt đưa cho Khởi Hàng khăn mặt để lau mồ hôi: "Trên lưng con là cái gì vậy? Sao lại là một cái gùi?”
Tô Khởi Hàng lau mồ hôi, xốc tấm vải đậy bên trên ra: "Mang theo một chút khoai lang, khoai tây và bí ngô, hì hì, không cầm theo thóc gạo, mẹ con nói, mợ nhỏ không thiếu thóc, thiếu vật lạ, còn có hai mươi quả trứng gà, là bà Điền cho mợ nhỏ."
Mạt Mạt lấy bí ngô ra: "Mợ đang nghĩ đến đó đây, canh bí đỏ, cháo khoai lang, mau giúp mợ cầm đến nhà bếp."
Tô Khởi Hàng cầm cái gùi đi vào nhà bếp, nhìn thấy một cái lu thóc đầy tràn, miệng há to: "Cậu út nói thóc gạo trong nhà nhiều ăn không hết, không cho con lấy thóc gạo, con còn không tin, bây giờ cuối cùng đã tin rồi."
Mạt Mạt cười: "Con muốn cảm ơn em trai hay là em gái tương lai của con, đều là công lao của chúng, đi đường chắc đói bụng rồi hả, trong nồi có bánh bao, mau đi rửa tay rồi ăn bánh bao."
Tô Khởi Hàng móc từ trong ngực ra một miếng bánh trứng gà: "Hôm qua con ở nhà mợ út, bà Điền sợ con đói, làm bánh trứng gà cho con, mợ út, con vẫn chưa đói, buổi trưa sẽ ăn." Mat Mat cười: "Vậy được rôi, giữa trưa ăn, ông nội của mợ về thành phố chưa?"
Khởi Hàng giúp Mạt Mạt chuyển bí ngô: "Về rồi, đưa hết gà trong nhà đến nhà Lý Hổ, thóc gạo đều chuyển đi rồi, mùa đông không có ý định về thôn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận