Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 177. Trang Triều Dương kỹ năng thăng cấp! 1

Chương 177. Trang Triều Dương kỹ năng thăng cấp! 1Chương 177. Trang Triều Dương kỹ năng thăng cấp! 1
Trang Triều Dương kỹ năng thăng cấp! 1
Trong lòng Mat Mạt khế nhảy dựng lên: "Chuyển đi đâu vậy?"
Thần thái Trang Triêu Dương lại khá thoải mái: "Nông thôn, như vậy cũng tốt, mục tiêu ở Dương Thành vẫn là quá rõ ràng."
Mạt Mạt lập tức đoán được Trang Triều Dương đi tìm ai: "Hai người đi tìm chú Chu để đổi hộ khẩu phải không?"
Trong sân không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Trang Triều Dương kéo Mạt Mạt vào nhà, ngồi xuống mới nói: "Đúng vậy, anh muốn chị chuyển đến vùng nông thôn gần bộ đội, anh ở gần cũng dễ chăm sóc hơn."
Mạt Mạt quan sát nét mặt Trang Triều Dương, trong lòng nhận định: "Chú Chu không đồng ý đi đến chỗ của anh mà đề cử thôn Tiểu Hà, phải không?"
Trang Triều Dương trong lòng chấn động, đáy mắt nóng rực: "Mạt Mạt, anh cho rằng anh đã rất hiểu em rồi, cho đến hôm nay anh mới biết, hiểu biết của anh về em vẫn còn chưa đủ, làm sao em đoán được?”
Mạt Mạt giải thích: "Anh quên rồi à, không phải là anh đã từng nói với em rằng cha em đã từng là cấp dưới của anh cả anh rể em sao, tính ra cũng chỉ có thôn Tiểu Hà là nơi thích hợp nhất."
Trang Triều Dương sảng khoái cười to, trong lòng dâng lên kích động: "Mạt Mạt, em thật sự mang đến cho anh quá nhiều điều ngạc nhiên đấy."
Mạt Mạt lại không cười, đôi mắt sáng ngời vô cùng nghiêm túc: "Anh sẽ không cảm thấy, bạn gái quá thông minh thì anh sẽ không có cảm giác an toàn sao?”
Trang Triều Dương khó hiểu: "Vì sao em lại nói như vậy?"
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Trang Triều Dương, gắn từng chữ: "Bạn gái quá thông minh sẽ phân tích anh từ trong ra ngoài, bất cứ tâm tư nào của anh cũng sẽ không có chỗ che giấu, anh thật sự không sợ sao?"
Trang Triều Dương thẳng thắn nói: "Chỉ có những kẻ tâm tư không đoan chính mới có thể sợ hãi, còn Trang Triều Dương anh làm việc chính trực, ngay thẳng, nguyện ý lấy cả đời làm kỳ hạn, tiếp nhận khảo nghiệm và phân tích của Liên Mạt Mạt."
Đầu ngón tay Mạt Mạt khẽ run rẩy, lần đầu tiên không tránh né ánh mắt hung hăng của Trang Triều Dương nữa. Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Trang Triều Dương, Mat Mạt chậm rãi nở nụ cười tươi như hoa.
Trang Triều Dương đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, bước tới, khẽ hôn lên trán Mạt Mạt rồi nhanh chóng lui ra phía sau: "Anh về trước đây, tối nay anh lại đến." Mat Mat chớp chớp mặt, Trang Trieu Dương bước đi cùng chân cùng tay đúng không! Cô không nhìn lầm, thì ra vừa rồi người khẩn trương không chỉ có một mình cô. Mạt Mạt giơ tay sờ trán, trên trán còn lưu lại nhiệt độ của Trang Triều Dương, trong lòng Mạt Mạt ngọt ngào, thì ra tư vị yêu đương là ngọt ngào như vậy đấy.
Buổi trưa cặp song sinh trở về, nghi ngờ hỏi: "Chị, có chuyện gì xảy ra à? Sao trông chị lại vui vậy?"
"Rõ ràng lắm à?"
Cặp song sinh đồng thời gật đầu: "Cực kỳ rõ ràng luôn, chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt là chị đang rất vui nữa thôi."
"Phải, quả thật là chị đang rất vui đấy."
"Chị, nói cho bọn em nghe với, vì sao chị lại vui đến vậy?"
"Bí mật." Mat Mạt nói xong liền ngâm nga một bài hát rồi đi bưng cơm.
Buổi tối ăn cơm tối xong, trời đã tối, hai chị em Trang Triều Dương mới tới cửa. Trang Triều Lộ ngồi xuống sau đó giới thiệu: "Tôi là Trang Triêu Lộ, đây là em trai của tôi, Trang Triều Dương."
Liên Quốc Trung đã nhìn thấy ảnh chụp của Trang Triều Lộ ở bên chỗ ông Chu, gật đầu nói: "Chuyện của Tô Nhịthì anh Chu đã nói với tôi rồi, nếu tôi có thể giúp được việc gì thì nhất định tôi sẽ giúp."
Trang Triều Lộ cảm tạnói: "Rất cảm ơn anh, anh đã biết chuyện roi thì tôi cũng không nói nhiêu nữa, tôi muốn mau chóng rời khỏi Dương Thành, Chu Khang đề nghị tôi chuyển đến thôn Tiểu Hà, vậy nên chuyện này tôi liền đến làm phiền anh."
Liên Quốc Trung châm một điếu thuốc: "Hộ khẩu của cô đâu rồi? Đã sửa xong chưa?"
"Chu Khang đã sửa rồi, tôi có mang đến đây."
Trang Triều Dương lấy hộ khẩu ra, kỳ thật chỉ cần trong thôn làm một tờ giấy tiếp nhận thì đã coi như được nhận hộ khẩu vào thôn rồi.
Liên Quốc Trung lật xem qua, Chu Khang làm việc thì ông ấy vẫn rất yên tâm, gấp hộ khẩu lại: "Cái này cứ để ở chỗ tôi, ngày mai tôi trở vê một chuyến để nhập hộ khẩu vào thôn Tiểu Hà trước đã, sau đó hỏi thăm thôn có phòng trống naò không. Mọi người chuyển qua đó cũng phải cần có một ngôi nhà để ở mà."
Trang Triều Lộ cảm kích nói: "Thật xin lỗi đã làm phiền anh, thật là ngại quá, chúng tôi vừa mới đến đã gây ra bao nhiêu phiền phức rồi."
"Phiền phức gì mà phiền phức chứ, đó là chuyện chúng tôi nên làm mà."
Liên Quốc Trung vẫn luôn nói chuyện cùng với Trang Triều Lộ, không thèm để ý gì đến Trang Triều Dương, đây là tỏ thái độ hoàn toàn phớt lờ anh.
Thanh Nhân đi ra rót trà, Trang Triều Dương mím môi, rõ ràng là Liên Quốc Trung cố ý. Từ lúc anh vào nhà đến bây giờ, Mạt Mạt cũng chưa từng lộ mặt ra ngoài, đây là cảnh cáo anh đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận