Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 268. Dê vào miệng sói 2

Chương 268. Dê vào miệng sói 2Chương 268. Dê vào miệng sói 2
Dê vào miệng sói 2
Trong lúc nói chuyện đã đến cửa hàng bách hóa, Mạt Mạt đi lên xin nghỉ rồi nhanh chóng đi xuống, Trang Triều Dương lại lôi kéo Mạt Mạt đi mua một ít rượu và thuốc lá.
"Anh mua mấy thứ này làm gi vậy?"
Trang Triều Dương: "Tặng cha vợ."
"Ha ha, anh vẫn còn lấy lòng cha em nữa à?"
"Đương nhiên, không lấy lòng không được, buổi tối anh còn muốn ở lại thêm một lúc đấy."
Mạt Mạt thầm cười trộm trong lòng, kể từ khi cha phát hiện ra Trang Triều Dương trèo tường, Trang Triều Dương không bao giờ trèo tường nữa, ngược lại mỗi ngày đều ngồi lỳ thêm một lúc, có thể trễ được chút nào liền trễ đến chút ấy, làm cho Liên Quốc Trung tức giận đến mức đuổi người, về sau mới bắt đầu chuyển qua tấn công bằng viên đạn bọc đường.
Trang Triều Dương mang thuốc lá và rượu về, nắm lấy tay Mạt Mạt: "Về nhà anh đi."
Mạt Mạt đương nhiên sẽ không để dê vào miệng sói: "Không đi, chúng ta đi chụp ảnh đi, chờ đến khi em đến bộ đội thăm anh thì ảnh cũng đã rửa xong, em mang đến cho anh luôn."
"Ý này hay đấy." Trước mắt Trang Triều Dương sáng ngời, sảng khoái đồng ý: "Được." Tiệm chụp ảnh rất văng vẻ, chỉ có một thợ chụp ảnh, khuôn mặt có vẻ do đẫn hỏi: "Chụp ảnh à?"
Mạt Mạt: "Phải."
Ông thợ chụp ảnh: "Chụp ảnh một tấm một đồng, rửa ảnh một tấm năm hào, hai người có chắc là chụp ảnh không?"
Trang Triều Dương: "Chúng tôi chụp ảnh."
"Được rồi, đến ngồi ở băng ghế phía trước đi."
Trong thời đại này ảnh chụp đều là đen trắng, cũng không có phông nền øì hết, phía sau chỉ có một tấm vải trắng làm phông nền, phía trước đặt một cái ghế dài, muốn đơn sơ thế nào thì đơn sơ đến thế ấy. Nhưng thời đại này chính là như vậy, Mạt Mạt chỉ có thể chịu đựng.
Mạt Mạt ngồi xuống trước, Trang Triều Dương ngồi xuống sát bên cạnh Mạt Mạt, ông thợ chụp ảnh hét lên: "Nam đồng chí kia, anh ngồi xa đồng chí nữ một chút."
Trang Triều Dương vẫn không nhúc nhích: "Chú à, bọn cháu chụp ảnh cưới mà."
"Ảnh cưới cũng không được, ở giữa phải cách một khoảng, thẳng lưng lên, nhìn về phía trước."
Trang Triều Dương nhíu mày: "Trước kia không phải như vậy mà."
Gương mặt già nua của ông thợ chụp ảnh hiếm khi lộ ra biểu tình: "Đây còn không phải là do hồng vệ binh làm loạn, dẫn mấy thợ chụp ảnh đi cũng chỉ bởi vì chụp ảnh quá thân mật sao. Đồng chí à, tôi thật sự sợ lắm, nếu hai người không muốn chụp thì cứ đi đi."
Mạt Mạt kéo tay Trang Triêu Dương, cười nói: "Chú à, bọn cháu chụp như vậy cũng được."
Trang Triều Dương lần này phối hợp rất tốt, ông thợ chụp ảnh nhấn nút chụp mấy lần: "Được rồi, một tuần sau tới đây lấy ảnh, hai người muốn rửa mấy tấm?"
Mạt Mạt nhẩm tính, trong nhà để lại một tấm, chị Triêu Dương một tấm, hai người bọn họ mỗi người một tấm: "Tổng cộng là bốn tấm."
Trang Triều Dương trả bốn đồng rồi ra khỏi tiệm chụp ảnh: "Chờ anh tìm người nhờ nghĩ cách lấy một cái máy ảnh, sau này anh sẽ chụp cho em."
"Đồng chí Trang Triều Dương, em mới phát hiện anh rất lợi hại đấy, quen biết không ít người, ngay cả máy ảnh cũng có thể kiếm được."
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, anh chờ em đào sâu hơn đấy."
Mat Mạt: "...
Cô cực kỳ muốn biết, làm sao mà Trang Triều Dương vẫn có thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc mà ngoài miệng lại nói ra những lời dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy?
Trang Triều Dương một lòng muốn mang Mạt Mạt về nhà, định sống thế giới của hai người, nhưng đáng tiếc Mạt Mạt không bị lừa.
Trang Triều Dương chưa từ bỏ ý định, còn đang dau tranh voi Mat Mat thi Thanh Nghia dau day mo hôi chạy tới. Chạy cả một đường nên thở hổn hển, nói ngắt quãng: "Chị, chị, chị dâu."
Mạt Mạt lo cuống lên: "Có phải chị dâu sắp sinh không?”
Thanh Nghĩa liên tục gật đầu, thở dốc một hồi cuối cùng cũng thở đều lại: "Sắp sinh rồi, anh ba và Tiền Y Y đã đưa chị dâu đi bệnh viện, em trai chạy đi tìm cha mẹ rồi."
Mạt Mạt: "Chị đi bệnh viện, em về nhà đi. À không, để chị về nhà, em đi bệnh viện trước đi."
"Dạ được."
Mat Mạt vỗ lưng Trang Triều Dương: "Đi nhanh đi"
Trang Triều Dương cũng không nghĩ đến thế giới hai người nữa, dưới chân nhấn bàn đạp, chưa tới mười phút đã về đến nhà. Vừa mới vào phòng khách đã thấy một vũng máu, Mạt Mạt nhìn đến choáng váng, phải cắn đầu lưỡi mới bình tĩnh lại được một chút.
Trang Triều Dương nhìn chăm chú vào cái ghế nằm chỏng chơ và mấy viên đá trên mặt đất, đây là bị ngã à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận