Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 570. Chờ đợi 2

Chương 570. Chờ đợi 2Chương 570. Chờ đợi 2
Chờ đợi 2
Vân Kiến xoa đầu em trai, lúc em trai sinh ra là thời điểm không tốt nên chưa được hưởng phúc một ngày nào. Còn cậu ăn sữa bột ngoại và thịt bò hộp lớn lên, hồi đó cậu không thiếu gì cả, nhưng em trai muốn ăn thịt hầm cũng khó.
Điền Tình cười: "Cái này còn chưa ngon mấy đâu, hôm nào cô hầm gà cho cháu ăn nhé, ngày mai cô dẫn hai đứa đi đổi cá và gà."
Sau khi Vân Kiến đến đây vẫn chưa ra khỏi khu nhà, nơi xa nhất cậu đi là nhà của chị Mạt Mạt, đôi mắt cậu bé sáng ngời: "Thật sao?"
Điền Tình mỉm cười, cuối cùng Vân Kiến không còn bày ra dáng vẻ như người lớn nữa, giống như một đứa trẻ rồi, bà gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, lần này cô sẽ mang theo một cái thùng."
Vân Bình vui mừng khôn xiết: "Cháu muốn đi, cháu muốn đi."
Điền Tình nói: "Được, đi hết đi hết."
Điền Tình giữ hai đứa trẻ ở lại qua đêm, Vân Bình không thể kiểm soát được miệng của mình, mồm mép liên hồi, vạch trần lịch sử đen tối của Vân Kiến: "Anh trai sợ nhất là bóng tối, buổi tối anh ấy phải vòng tay ôm em ngủ, còn phải bật đèn trong phòng nữa!"
Vân Kiến rất muốn khâu miệng em trai mình lại, cậu ôm Van Bình: "Về ngủ với anh."
Vân Bình nép vào trong ngực Mạt Mạt: "Không, em muốn ngủ với chị gái."
"Không được, anh mà không trông chừng em thì em sẽ tè đầm."
Vân Bình đỏ mặt: "Em... em."
Em em hồi lâu, cậu bé càng xấu hổ hơn, vòng tay qua cổ Vân Kiến và vùi đầu vào đó. Mạt Mạt mỉm cười, thằng bé này thật thú vị.
Tùng Nhân kêu "a", giống như đang giễu cợt Vân Bình, tai Vân Bình đỏ bừng, thúc giục anh trai: "Mau đi đi"
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân cười lớn, tai Vân Bình càng đỏ hơn.
Sáng hôm sau, Điền Tình dẫn hai anh em đi ra ngoài, Mạt Mạt đợi đến chín giờ mà vẫn chưa có cuộc điện thoại nào gọi lại, xem ra hôm nay không có cuộc gọi nào rồi.
Triệu Đại Mỹ từ ngoài khơi trở về: "Hôm nay tôi ra ngoài, có một số người hỏi tôi hai anh em mà dì Điền mang đến là ai đó!"
Mạt Mạt cạn lời: "Những người này nhàn rỗi như vậy sao? Không phải đi cắt rau dại à?"
Triệu Đại Mỹ nói: "Rau dại ở xung quanh hết rồi, bọn họ đợi mấy ngày nữa mới đi, hiện tại đều rảnh rỗi. Nói đi cũng phải nói lại, hai đứa trẻ dì Điền đưa đi cùng là ai thế, vậy mà lại ở nhà cô."
Mạt Mạt nói: "Con cái họ hàng, người lớn trong nhà đều không ở nhà nên đến ở mấy ngày."
Triệu Đại Mỹ không hỏi nữa, cô ấy đến đây không phải để nói chuyện phiếm mà là có chuyện muốn làm: "Tôi định bảo cha gửi cho tôi một ít hải sản, tôi đến hỏi cô xem cô có cần gì không, cần gì thì nói với tôi."
Tảo tía và rong biển của nhà Mạt Mạt đã hết từ lâu, cô đang cho con bú nên không thể ăn hải sản nhưng người nhà cô thì có thể: "Thế có phiền lắm không?”
Triệu Đại Mỹ nói: "Không phiền gì đâu, nhưng cô phải tự mình trả tiền phí gửi."
"Đó là điều đương nhiên."
Triệu Đại Mỹ nói: "Chị em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng."
Mạt Mạt cười: "Tất nhiên rồi, cô có vội không? Nếu vội thì bây giờ tôi viết danh sách đưa cho cô."
"Khá vội, ngày mai tôi muốn gửi thư đi, phải mất nửa tháng mới có thể đến chỗ cha tôi đó!"
"Được, tôi sẽ viết cho cô ngay bây giờ."
Mạt Mạt cần nhiều tảo tía và rong biển, có thể gửi được bao nhiêu cá biển khô thì gửi bấy nhiêu, quan trọng là tôm khô, hy vọng sẽ gửi được nhiều hơn.
Mạt Mạt viết danh sách rồi đưa cho Đại Mỹ: "Tôi đưa tiền cho cô trước."
Đại Mỹ nói: "Không cần đâu, khi nào đồ gửi tới rồi đưa cho tôi cũng được, tôi sẽ chuyển tiền qua đó sau."
Mạt Mạt nói: "Cảm ơn nhé."
"Hai chúng ta mà còn khách sáo làm gì, tôi đi đây.”
"Ừ"
Đại Mỹ rời đi không bao lâu thì Điền Tình mang theo hai đứa trẻ trở lại, Vân Bình kêu lên: "Chị ơi, chị mau xem cái thùng này, bên trong đầy cá, còn có cả gà nữa!"
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân đi qua xem, cô liếc nhìn thấy có khá nhiều, trong đó có hai con cá chép lớn và một vài con cá diếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận