Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1548. -

Chương 1548. -Chương 1548. -
Mạt Mạt không để ý đến Trang Triều Dương nữa, đẩy Trang Triều Dương dậy: "Dậy thôi, hôm nay còn phải đuổi máy bay."
Trang Triều Dương thật không muốn động đậy, hai tháng không sờ đến vợ rồi, thật không nỡ rời khỏi ổ chăn.
Mạt Mạt dậy trước, thay quần áo, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, chờ Trang Triều Dương xuống, bữa sáng đã xong rồi.
Cả nhà ăn sáng xong, sau khi Mạt Mạt kiểm tra điện nước trong nhà xong, đi chào hỏi Tề Hồng, cả nhà chuẩn bị đi.
Hành lý trong nhà đã sắp xếp xong, cũng không có mấy vali, buổi trưa lên máy bay, buổi chiều đã đến thủ đô rồi, vận khí không tệ, không bị trì hoãn.
Liên Thanh Bách và Liên Thanh Nghĩa đến sân bay đón người, hai người đều lái xe.
Mạt Mạt ở trên máy bay đã thay quần áo, ở thành phố Z hơn một năm, vừa xuống khỏi máy bay, được lắm, có chút không quen với mùa đông ở phương bắc, lạnh quá.
Mạt Mạt vội vàng xem xét mấy đứa Thất Cân, chóp mũi bọn nhỏ đều đỏ hết lên, thành phố Z nóng, nhưng lại nuôi da thịt mịn màng mềm mại, không chống chọi lại được cái lạnh.
Cũng may Mạt Mạt đã chuẩn bị áo lông từ lâu, nếu không đã lạnh hơn rồi.
Áo lông là Mạt Mạt tìm người đặt làm trước, áo dày nhất ở thành phố Z chỉ là áo khoác, căn bản không có áo lông.
Mạt Mạt làm áo lông là dùng lông tơ vịt, chuyện này còn phải cảm tạ Vương Thanh, trong nhà cô ấy ngày nào cũng thịt vịt, Mạt Mạt rất dễ dàng đã lấy được lông tơ vịt, nếu như là chính cô đi kiếm, phải tốn không ít thời gian để tích góp!
Ở niên đại này chủ yếu là áo bông, các loại áo khoác áo bông, tuy nhiên bởi vì thị trường trang phục phát triển nhanh chóng, thẩm mỹ của mọi người tăng lên không ít, nhưng chủ lưu vẫn là áo bông, thời thượng nhất chính là áo khoác quân đội.
Về phần áo lông vì sao không phát triển, lý do rất đơn giản, điều kiện không cho phép.
Ở niên đại này còn chưa hình thành quy mô nuôi dưỡng vịt và ngỗng, muốn làm áo lông, thật có lỗi, không có lông tơ, biết rõ là kiếm được tiền, cũng phải xem xem.
Dù sao một ngành nghề ra đời và phát triển, là cần rất nhiều ngành nghề khác ủng hộ, thiếu một thứ cũng không được.
Cả nhà Mạt Mạt xuống khỏi máy bay, nhận được những ánh nhìn chăm chú của hành khách trong sân bay, đều đang nhìn áo lông.
Áo lông không cồng kềnh, kiểu dáng đơn giản tôn dáng rất đẹp, có người lớn gan lên hỏi, nghe thấy là đặt làm, biểu cảm rất đáng tiếc. Mat Mat mặc chính là áo lông dáng dài màu đen tuyền, bản thân cô lại trắng, càng có vẻ trẻ trung.
Liên Thanh Bách nhịn không được sờ lấy tóc trắng hai bên thái dương của mình: "Em gái, sao anh cảm thấy gặp em anh giống như phụ huynh vậy?"
Mạt Mạt quan sát anh cả một lúc: "Quả thực già đi không ít, ai mà không biết, thật sự cho rằng anh là phụ huynh của em đấy!"
Liên Thanh Bách: "... Chẳng hài hước gì cả."
Mạt Mạt lộ ra tám chiếc răng rõ ràng: "Em chỉ đang nói sự thật."
Trang Triều Dương thấy mặt anh vợ có vết nhăn, trong lòng sung sướng, ai u, so sánh như thế, anh cảm thấy lại có tự tin rồi, anh vẫn còn trẻ.
Liên Thanh Nghĩa cười ha ha: "Chị, chị lại nói sự thật rồi."
Mạt Mạt cười híp mắt: "Đúng vậy, chị nói rất thật lòng, Thanh Nghĩa, bây giờ mới bao lâu không gặp, sao nếp nhăn trên mặt em lại sâu như vậy, làm sao lại có cảm giác, em đã thành anh chị rồi!"
Thanh Nghĩa không cười nữa, cậu biết, người biết kiếm niềm vui, nhất định sẽ vui quá hoá buồn, Thanh Nghĩa trợn trắng mắt: "Đó là do em lao tâm khổ tứ, quy mô của công ty càng lúc càng lớn, em hao tổn tâm huyết, dĩ nhiên là già rồi."
Mạt Mạt đồng cảm với Thanh Nghĩa, sau khi Khởi Hàng có vợ con, cũng có chút lười, sau đó Thanh Nghĩa rơi vào bi kịch, nhưng nhìn sắc mặt của Thanh Nghĩa, cậu cũng đang hưởng thụ sự bận rộn đây chứt
Cả đoàn người đã đến trước xe, Thanh Nghĩa dẫn bọn nhỏ ngồi một xe, hai vợ chồng Mạt Mạt và Liên Thanh Bách một xe.
Trên xe cũng không ấm áp, Mạt Mạt kéo lại đồ che cổ: "Anh cả, Thanh Nhân về chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận