Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1692. -

Chương 1692. -Chương 1692. -
Mat Mat cười nói: "Tâm Bảo học ngành truyền thông mà, cô không sao đâu."
Tề Hồng vỗ vào đầu mình: "Nhìn kìa, tôi cũng quên mất."
Sau đó hai người lại im lặng, đột nhiên Mạt Mạt cảm thấy làm quân tẩu rất vinh quang, làm mẹ của quân nhân cũng rất vinh quang, trong nhà có quân nhân đều không dễ dàng.
Người giỏi nói chuyện như Tề Hồng cũng không có gì để nó, chứ đừng nói là Mạt Mạt.
Trang Triều Dương và Triệu Hiên nhìn nhau một cái, người làm cha tất nhiên cũng lo lắng, càng lo nghĩ nhiều hơn cả họ nữa, trách nhiệm, sau đó là gia đình.
Te Hồng cũng không chịu nổi, phá bỏ sự im lặng: "Chẳng phải cô nói muốn làm từ thiện sao? Bắt đầu từ khi nào?”
Mạt Mạt nói: "Lễ ra định đợi Tùng Nhân về, nếu Tùng Nhân không về được thì tôi cũng sẽ chuẩn bị trước."
Tê Hồng nói: "Cần giúp đỡ cô cứ lên tiếng, nếu như kêu gọi quyên góp cũng nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ quyên góp."
Mạt Mạt xua tay: "Tôi không định đi kêu gọi quyên góp, muốn làm mấy cuộc đấu giá từ thiện, sau đó quyên góp ra ngoài, đầu tiên phải tuyển dụng, tìm kiểm người có chuyên môn để vận hành, thao tác cụ thể tới lúc đó mới làm."
Hai năm qua Tề Hồng cũng nghe qua một vài cuộc đấu giá: "Sẽ có người đến tham gia chứ?"
Mạt Mạt cười nói: "Tất nhiên rồi, doanh nhân cũng cần có một chút danh tiếng tốt, huống chỉ tuyên truyền rộng rãi thì hình tượng của một số công ty cũng trở nên chính diện hơn."
Người làm chủ đã vài năm như Tề Hồng cũng không phải rỗng tuếch, nghe hiểu cũng không ít: "Cũng là cô suy nghĩ nhạy bén hơn.”
Mạt Mạt cười cười không lên tiếng, cô cũng chỉ là mượn dùng một vài ý tưởng mà thôi.
Thật ra Mạt Mạt cũng từng nghĩ qua kế hoạch, nếu như thật sự thành công thì sẽ có nguồn thu ổn định.
Buổi chiều Tôn Nhụy đưa Tiểu Khả đến, cô bé lại nhận được không ít quà gặp mặt, sự xuất hiện của Tiểu Khả đối với cả nhà Mạt Mạt không có ảnh hưởng, cô bé hòa nhập khá nhanh chóng.
Chớp mắt đã đến tháng bảy, tháng bảy sinh viên đại học đều nghỉ phép, Mạt Mạt còn đang đợi An An về nhà, kết quả giỏi lắm, thằng nhóc An An không về nhà, nói là giáo viên đưa thằng bé đi mở mang kiến thức.
Trái tìm này của Mat Mạt trở nên trống trải, nghỉ phép với không nghỉ phép cũng không có khác biệt øì, các con cũng không trở vê. Bọn trẻ không về nhà, Mat Mat đột nhiên không còn sức sống nữa, cả ngày cứ do đẫn, làm cái gì cũng giống như sức sống vậy, Mat Mat không có tỉnh thần, Trang Triều Dương cũng để tâm hơn.
Trang Triều Dương cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh vợ, Mạt Mat cúi xuống chỉnh sửa chậu hoa, Trang Triều Dương ở bên cạnh nói: "Các con cũng đã lớn rồi, sớm muộn cũng có gia đình của mình, chúng ta hãy coi như là học thích ứng trước, em cũng đừng buồn bã nữa, anh nhìn thấy đau lòng lắm."
Mạt Mạt trừng mắt nhìn Trang Triều Dương: "Anh nói nghe nhẹ nhàng thật, anh không có ngày nào cũng ở bên cạnh các con, là em mỗi ngày kề cận chúng, là em nhìn chúng khôn lớn, đều là em."
Trang Triều Dương hơi sợ sệt, chính bởi vì anh biết, cho nên mới cẩn thận khuyên nhủ, nhưng nghĩ kỹ lại thì bà xã xả cơn bực tức ra cũng tốt.
Mạt Mạt buồn bực trong lòng, cũng không cắm hoa nữa, cô quay vào trong nhà, vô cùng tức giận.
Trang Triều Dương cười trừ, Mạt Mạt một lúc sau bình tĩnh lại: "Bây giờ em đặc biệt khâm phục cha mẹ, năm xưa chúng ta kết hôn mới mấy tuổi đâu, từng đứa con lần lượt đều rời khỏi nhà, trong nhà chỉ còn lại Thanh Xuyên thôi, họ đã trải qua như thế nào vậy!"
Khi đó Mạt Mạt chưa có trải nghiệm sâu sắc lắm, bây giờ đến lượt mình, trái tim này vô cùng khó chịu.
Năm xưa nhà của cô náo nhiệt biết mấy, sau đó trong vòng một năm đều di hết, trong lòng cha mẹ nhất định vô cùng buồn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận