Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 212. Trang Triều Dương, anh được lắm! 2

Chương 212. Trang Triều Dương, anh được lắm! 2Chương 212. Trang Triều Dương, anh được lắm! 2
Trang Triều Dương, anh được lắm! 2
Con trai lớn về nhà, tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng vợ chồng Liên Quốc Trung cũng rất vui, ăn cơm xong kéo con trai lớn nói chuyện phiếm. Mạt Mạt thì chuẩn bị đồ ăn để anh cả mang về trường.
Cặp song sinh chủ động tới giúp nhóm lửa, hai đứa ngồi cạnh nhau, thì thầm một lúc rồi nhanh chóng đạt thành hiệp nghị: "Chị, em có chuyện muốn nói với chị này."
"Hai đứa nói đi, chị nghe đây."
"Chị, bọn em định tích góp một năm, chờ đến sinh nhật sang năm muốn mua cho mình một cái đồng hồ. Nếu mà không đủ thì sang năm chị bù cho bọn em nhé."
Mạt Mạt đặt chảo xuống: "Tham vọng của hai đứa cũng khá đấy, bây giờ đã biết cách dâng tấu chương nữa rồi à?"
Thanh Nghĩa: "Phải nâng cao tư duy của con người, phải nâng cao tính truy cầu của tự nhiên chứ."
Mạt Mạt cũng không thừa nước đục thả câu: "Nếu mà hai đứa nghe lời thì cũng không cần hai đứa phải tự bỏ tiền ra đâu, cuối năm sau, chị sẽ tặng mỗi đứa một cái đồng hồ."
"Thật sao?" "Đã có khi nào chị lừa hai đứa chưa?"
Cặp song sinh nhận được cam đoan: "Chị, sau này chị bảo bọn em đi về phía đông, bọn em tuyệt đối sẽ không đi về phía tây."
"Đây là chính miệng hai đứa nói ra đấy, đến lúc đó nếu ai không nghe lời thì cái đồng hồ của người đó cũng không có nữa đâu."
"Nhất định bọn em sẽ không như thế đâu mà, chị, chị cứ yên tâm đi."
Cặp song sinh đạt được mục đích, mãn nguyện rời đi. Liên Thanh Bách lại tới, miệng ngậm một điếu thuốc, ngồi xổm trước bếp lò: "Nhận định cậu ta rồi à?”
Mạt Mạt múc bánh ra: "Dạ."
"Anh cũng rất thưởng thức Trang Triều Dương, nhưng mà nếu làm chồng thì cậu ta lại không phải là lựa chọn tốt nhất. Tính tình cậu ta nội liễm, không biết cách biểu đạt tình cảm, vợ chồng mà không trao đổi với nhau thì cho dù tình cảm có sâu đậm thế nào thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày trở nên nhạt nheo thôi."
Mạt Mạt thực sự nghi ngờ Trang Triều Dương mà anh cả quen biết và Trang Triều Dương mà cô quen hoàn toàn là hai người khác nhau. Hình tượng trước kia của Trang Triều Dương cô đã sớm quên, chỉ nhớ anh lưu manh, bụng đen, da mặt dày!
Mạt Mạt nghĩ đến Trang Triều Dương, khóe miệng không khỏi cong lên: "Em cho rằng anh ấy rất tốt. Anh à, con người sống trên đời này cũng không de dàng, em muốn tìm một người mà mình thích, không muốn cả đời mình phải trải qua những chuyện không vui vẻ."
Mạt Mạt đã trải qua hai đời, đời này cô chỉ muốn đi theo trái tìm mình, nhất là tình cảm, cô không muốn bạc đãi chính mình.
Liên Thanh Bách không từ bỏ nói tiếp: "Cậu ta tốt như vậy sao? Nếu em thích quân nhân thì ở trường quân đội anh cũng quen biết nhiều người không tệ lắm."
Mạt Mạt: "Anh cả, Trang Triều Dương là anh em của anh mài! Sao anh lại không hy vọng em với anh ấy ở bên nhau như vậy? Không phải là vẫn còn mang thù đấy chứ? Nhỏ nhen quá đi."
Liên Thanh Bách rít mạnh vài hơi thuốc: "Anh em và hạnh phúc của em là hai cái không liên quan gì với nhau hết. Phiền phức của cậu ta cũng không ít đâu, mà tương lai như thế nào thì ai cũng không biết. Có quỷ mới biết thời gian sóng gió này sẽ kéo dài bao lâu, có lễ cậu ta rồi cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, anh sợ em phải chịu khổ theo cậu ta. Về phần tình cảm anh em chiến hữu, đương nhiên anh sẽ tận lực trợ giúp, nhưng không thể để lẫn lộn với chuyện của em được."
Mũi Mạt Mạt ê ẩm, anh cả đang đặt mình vào vị trí của cô, suy nghĩ cho cô, giọng mũi của cô trở nên nặng nề: "Anh cả, em biết là anh vì tốt cho em, nhưng em sẽ không rời khỏi Trang Triều Dương đâu. Em tin tưởng Trang Triều Dương có thể bảo vệ tốt cho em, anh tin tưởng bọn em có được không?" Liên Thanh Bách dụi tàn thuốc, nhech miệng nở nụ cười: "Anh lại thua Trang Triều Dương nữa rồi."
Mạt Mạt có chút choáng váng: "Anh nói vậy là có ýg8ì
Liên Thanh Bách giải thích: "Trưa nay Trang Triều Dương đến tìm anh, muốn đánh cược với anh, đánh cược xem thử dưới tình huống biết rõ tương lai rất khó khăn thì thái độ của em sẽ như thế nào, liệu có thể rời khỏi cậu ta hay không. Nếu như em lựa chọn nghe theo anh, vậy tức là anh thắng, cậu ta sẽ lập tức buông tay. Nhưng bây giờ anh đã thua rồi."
Sắc mặt Mạt Mạt lập tức thay đổi, nghiến răng mở miệng: "Trang Triều Dương thế mà lại lấy tình cảm ra để đánh cược à, anh được lắm!"
Khóe miệng Liên Thanh Bách nhếch lên, anh đã đáp ứng Trang Triều Dương sẽ giữ bí mật, nhưng lại không nói giữ bí mật với ai, chuyện này không thể trách anh được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận