Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 401. Lỡ lời 1

Chương 401. Lỡ lời 1Chương 401. Lỡ lời 1
Hà Liễu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Tuệ, thâm bực mình sao lại gặp phải Mạt Mạt rồi. Triệu Tuệ bế con đi vài bước về phía Mạt Mạt: "Mạt Mạt."
Mạt Mạt đỡ lấy đứa nhỏ, Triệu Tuệ cười: "Đứa nhỏ ngủ rồi."
Mạt Mạt ừm một tiếng: "Thời tiết có hơi lạnh, trẻ con được quấn lại rồi cũng bị lạnh, mau vào phòng đi"
Mạt Mạt nhắc đến chuyện này, Triệu Tuệ lo lắng, con cái là mệnh của cô ấy, hơn nữa còn nhỏ như vậy, nếu như bị ốm thì sẽ phiền phức, vội vàng lo lắng đỡ lấy đứa bé trong ngực Mạt Mạt: "Chị vào nhà trước."
Mạt Mạt ra hiệu cho Khởi Hàng đuổi theo, Khởi Hàng xách đồ, đi theo Triệu Tuệ, trên đường chỉ còn lại hai người Hà Liễu và Mạt Mạt.
Ánh mắt của Hà Liễu xoay chuyển, đang nghĩ đến lời giải thích để đối phó với Liên Mạt Mạt như thế nào, bị Liên Mạt Mạt phát hiện quá sớm.
Mạt Mạt đi lên trước một bước, Hà Liễu lạc giọng: "Mạt Mạt, thật là khéo."
"Không khéo, cô cố ý chờ tôi à? Hay là chờ chị dâu tôi?"
Hà Liễu giả bộ hồ đồ: "Mạt Mạt cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu, tôi chỉ tiện đường đi đến bên này, tôi còn có việc đi trước đây."
Mạt Mạt chỉ vị trí sau lưng Hà Liễu: "Nơi này đều là tòa nhà độc lập, cách khu nhà lâu rất xa, đường này của cô thuận thật có chút lệch ấy nhỉ?"
Hà Liễu cười gượng: "Phải không, tôi không chú
Mạt Mạt lạnh mặt: "Đừng bày trò với tôi, Hà Liễu, cách chị dâu tôi xa một chút."
Hà Liễu nhìn Mạt Mạt rời đi, nắm chặt lòng bàn tay, cô ta phải nhịn, nhất định phải nhịn.
Lúc Mạt Mạt vào phòng khách, đứa bé đã dậy rồi, Mạt Mạt ôm lấy đứa nhỏ, ngồi bên cạnh Triệu Tuệ, tuỳ ý hỏi: "Sao chị lại gặp được Hà Liễu vậy?"
Triệu Tuệ gấp chiếc chăn nhỏ, trả lời: "Cô ấy hả, hai ngày nay đi ra ngoài lúc nào cũng có thể gặp được, cô ấy cũng không tệ lắm, rất nhiệt tình, giúp chị cầm đồ mấy lần liền."
Mí mắt Mạt Mạt rũ xuống: "Cô ta có nói cô ta là ai không?”
Triệu Tuệ sửng sốt: "Không, chị chỉ biết cô ấy tên là Hà Liễu."
Mạt Mạt ngước mắt lên: "Cô ta là em họ của Cảnh Tinh Tinh, không phải em đã nói với chị rồi à, nhà bà ngoại Cảnh Tinh Tinh đều là cực phẩm, mẹ của Cảnh Tỉnh Tinh cũng là bị bức chết, chị nói xem con cái trong một gia đình như vậy, có khả năng ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn hay không? Nhìn người đừng nhìn bề ngoài, phải nhìn bên trong."
Triệu Tuệ là người đơn thuần, nhưng có một ưu điểm là biết nghe lời, cô ấy nhớ kỹ lời cha dặn, có việc gì thì cứ nghe cô em chông.
Mạt Mạt thấy Triệu Tuệ nghiêm túc lắng nghe, phân tích ti mỉ: "Trước tiên chúng ta phân tích Hà Liễu. Thứ nhất, Hà Liễu ở toà nhà số 5, cách chỗ này của chị rất xa, vì sao chị lại luôn có thể gặp được cô ta?"
Triệu Tuệ chỉ là đơn thuần một chút chứ cũng không ngốc: "Cô ta đang chờ chị."
Mạt Mạt gật đầu, tiếp tục nói: "Thứ hai, không có việc gì mà ân cần không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp, toà nhà của chị đều là vợ quân nhân, cô ta vì sao lại chỉ nhiệt tình với chị?"
Sắc mặt Triệu Tuệ khó coi: "Cô ta có mục đích."
Mạt Mạt ừ một tiếng, phân tích thấu đáo: "Bây giờ phân tích đến chị, chị không có gia thế đáng để cho cô ta nghĩ đến, cũng không thể nỗ lực giúp cô ta một tay, vì sao cô ta lại để ý đến chị?"
Sắc mặt Triệu Tuệ trắng bệch: "Chị không khiến cho cô ta nghĩ đến, vậy thì đó chính là anh trai của em, anh trai em cũng là đoàn tham mưu, trong đại viện có khối người cấp bậc cao hơn so với anh trai em, sao lại để ý đến anh trai em?"
Mạt Mạt chỉ vào trong căn phòng chỗ bọn họ ở: "Anh ấy còn một thân phận khác, là cháu trai của Miêu Chí, sau này có khả năng tất cả các mối quan hệ của Miêu Chí đều là anh cả kế thừa, chị nói xem, cái danh này đã đủ thỏa mãn chưa?"
Triệu Tuệ sững sờ xuất thần, sau khi cưới cô ấy sống rất hạnh phúc, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, chông của mình sẽ được người khác nhớ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận