Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 427. Cùng cha khác mẹ 1

Chương 427. Cùng cha khác mẹ 1Chương 427. Cùng cha khác mẹ 1
"Nghe giọng điệu này của em, không phải Thanh Nhân được phân tới bên này đấy chứ!"
Thanh Nghĩa cảm giác không có ý nghĩa: "Chị, chị đoán quá chuẩn rồi."
Mạt Mạt tức giận: "Căn bản không có gì khó khăn cả? Nó có nói bao giờ tới không?"
"Không biết, chị cũng biết là không phải cái gì cũng nói được trên thư mà."
"Ừm, vậy chừng nào thì em về trên núi?"
Thanh Nghĩa: "Lát nữa em đi."
"Không ăn cơm trưa à?”
Thanh Nghĩa lắc đầu: "Không được, mẹ cho em một chút bánh, em vừa đi vừa ăn là được, tránh cho đến lúc trời tối lên núi, không an toàn."
Mạt Mạt ngẫm lại cũng phải: "Vậy em nghỉ ngơi một lát đi, chị chuẩn bị cho em vài thứ."
Thanh Nghĩa cười tiến lên trước: "Chị, chị lại chuẩn bị gì cho em đấy?"
Mạt Mạt về phòng lấy cái bọc đã chuẩn bị ra, mở ra cho Thanh Nghĩa nhìn: "Trong hộp này là cao nẻ da và thuốc cảm, chị sợ lần trước không đủ dùng. Đây là hai đôi giày bông chị làm cho em, đôi này là cho Mộng Nhiễm, còn có hai cái khăn lông, hai miếng xà phòng, hai lọ kem đánh răng."
Mạt Mạt vừa nói vừa đến nhà bếp lấy cái túi lưới: "Đây là thang bao, tối hôm qua chị làm, trong bụng thiếu dầu thì dùng một cái với Mộng Nhiễm, chị dùng mỡ heo để xào, còn cho em mười quả trứng vịt muối, một hũ cải trắng cay, còn có một hũ thịt vụn, phải rồi, chị cũng mua cho em một ít muối, đừng xuống núi, không có tác dụng, cuối cùng thì xách một ít gạo nữa."
Thanh Nghĩa nhìn hai bao đồ, trong lòng chua xót: "Chị, lại bắt chị nhọc lòng vì em rồi."
Mạt Mạt cười: "Biết chị lo lắng như vậy thì em chín chắn lên một chút, chăm sóc bản thân cho tốt."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Vâng."
Thanh Nghĩa lấy gạo ra: "Chị, mẹ cho em gạo rồi. Chị giữ lại gạo đi."
Mạt Mạt nhìn cái gùi, quả thực có bao gạo, nhận lấy gạo: "Được, vậy chị giữ gạo lại."
Mộng Nhiễm lấy giày vải bông ra đưa cho Mạt Mạt, ngại ngùng nói: "Chị, bác gái mua quần áo cho em rồi, em không thể lấy giày vải bông, chị để lại mùa đông mà đi!"
Mat Mạt nhét lại vào tay Mộng Nhiễm: "Chị đi không vừa, cho em thì em cầm lấy đi."
Thanh Nghĩa cầm lấy đôi giày nhét vào trong túi: "Chị tặng cho em, em cứ cầm đi, giày bông mùa đông của em căn bản không qua nổi giá lạnh, em nhớ cho kỹ chị tốt là được, nếu như thật sự băn khoăn, sau này xuống đây thì giúp chị làm nhiều việc chút."
Mộng Nhiễm gật đầu: "Em nhất định giúp chị nhiều hơn."
Mạt Mạt cười: "Được rồi, hai đứa thu dọn nhanh một chút."
Mạt Mạt hỏi Thanh Nghĩa: "Phải rồi, mẹ cho mấy đứa cái gì?"
Thanh Nghĩa cúi đầu đập vào cái túi: "Mẹ cho em một ít gạo và trứng gà, nói là Mộng Nhiễm quá gầy, cần dinh dưỡng, bồi bổ cho cô ấy, lại cho Mộng Nhiễm một chiếc áo bông, cho em một bộ quần áo và một ít tiền."
Thanh Nghĩa nói tiếp: "Chuyện nhà của Mộng Nhiễm, cha ra mặt giải quyết."
Mạt Mạt đang muốn hỏi chuyện này, nhưng Mộng Nhiễm ở đây cô ngại không hỏi, Thanh Nghĩa đã nhắc tới, Mạt Mạt hỏi: "Giải quyết như thế nào?"
Hai mắt Thanh Nghĩa sáng lấp lánh: "Cha rất lợi hại, thì ra mẹ kế của Mộng Nhiễm đòi 400 đồng sính lễ, còn đòi đồng hồ và xe đạp, nói là đưa những thứ này thì Mộng Nhiễm chết bà ta cũng mặc kệ, nhưng khiến em tức điên lên, cha lại bắt được chỗ đau của bọn họ, cuối cùng không chỉ sính lễ cũng không có, còn phải cam đoan sẽ không quấy ray Mộng Nhiễm."
"Cha đã nói đến việc căn nhà của chị kế Mộng Nhiễm?"
Thanh Nghĩa cười hì hì, nói với Mộng Nhiễm: "Anh đã bảo chị anh thông minh rồi, tức khắc đã đoán được."
Mộng Nhiễm liều mạng gật đầu, chị của Thanh Nghĩa thật lợi hại, nắm chặt tay, cô ay cũng phải trở thành người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận