Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 272. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 2

Chương 272. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 2Chương 272. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 2
Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 2
Mạt Mạt gõ trán em trai: "Hiện tại pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, em nói kiện là kiện được à, trước mắt em chưa bắt được chị ta, huống chi hiện tại công an cũng không có bao nhiêu tác dụng, ai sẽ quản cho em. Mục đích của chị là để Liên Thu Hoa trả tiền, làm cho chị ta không chỉ vỡ mộng mà còn đau đến tận xương tủy nữa."
Thanh Nhân: "Chị, vậy chúng ta đòi bao nhiêu mới tốt?"
"Hai trăm đồng."
Thanh Nghĩa: "Không phải là em xem thường Liên Thu Hoa và Tôn Hoa, nhưng mà bây giờ bọn họ có thể lấy ra được một trăm đồng đã là không tệ lắm rồi."
Mạt Mạt: "Ngốc, viết giấy nợ, có giấy nợ rồi nếu bọn họ dám tới cửa thì cứ bắt bọn họ trả tiền, xem bọn họ có còn dám tới nữa không."
Thanh Nghĩa nuốt nước miếng: "Sau này nếu em có đắc tội với ai cũng không muốn đắc tội với chị đâu."
Mạt Mạt hừ hừ: "Em biết là tốt rồi, nếu em không chịu nghe lời thì chị sẽ có biện pháp đối phó với em đấy." Ngày hôm sau, Mat Mat hỏi thăm được cho Tôn Hoa đang ở là thôn Tiểu Câu, Mat Mat cũng không đi tìm nhà họ Khâu hỗ trợ mà chỉ viết một lá thư khen ngợi Tôn Hoa. Vì không để cho người ta phát hiện, Mạt Mạt không chỉ viết nặc danh mà còn dùng tay trái để viết chữ nữa.
Lá thư này khen ngợi Tôn Hoa hết lời, nói rằng anh ta là một đồng chí tốt, nguyện ý vì giáo dục mà cắm rễ ở nông thôn, cần phải khen ngợi. Mạt Mạt viết thư xong, xác nhận không có vấn đề gì mới đem lá thư này gửi đến phòng giáo dục.
Sau khi các lớp học bị đình chỉ toàn diện, người người trong phòng giáo dục liền cảm thấy bất an. Nhưng có tin đồn từ trên xuống là sẽ phân bổ một ít giáo viên cắm rễ ở nông thôn. Nói thật, cho dù cuộc sống trong thành phố có khốn khổ đến cỡ nào cũng không có ai muốn về nông thôn cả.
Thư của Mạt Mạt đến rất đúng lúc, nhà của lãnh đạo kia không có thân thích, mà Tôn Hoa lại không có bối cảnh, hai bên đều không có người nên đương nhiên sẽ thay người chống đỡ, nếu không thì Tôn Hoa cũng sẽ không bị phái đi giáo dục bắt buộc hai năm. Nếu như không có ai nhắc nhở thì căn bản không nhớ nổi có người tên là Tôn Hoa tồn tại.
Vài ngày sau, thư khen ngợi Tôn Hoa được gửi xuống, một tấm áp phích cỡ lớn khen ngợi Tôn Hoa được dán lên, hết lời khen ngợi Tôn Hoa là một đồng chí tốt, tư tưởng tích cực, cần phải học tập Tôn Hoa. Ý tứ chính trong này chính là muốn Tôn Hoa cắm rễ ở nông thôn luôn. Cặp song sinh nhìn thay lại càng sợ chị gái hơn, đây chính là mượn dao giết người, trên thân không dính một giọt máu!
Sau khi Liên Quốc Trung biết con gái mình đã làm øì, liền túm lấy Điền Tình nói thầm với Điền Tình: "Đầu óc con bé này quá tốt rồi, nếu như con bé là một đứa con trai thì tiền đồ không đo đếm được đâu."
Điền Tình vỗ thẳng tay: "Cái này anh cũng nói mười lần rồi đấy."
Liên Quốc Trung thở dài: "Không chỉ anh thấy đáng tiếc mà ông cụ Khâu cũng đáng tiếc, khen con gái chúng ta biết nắm thời cơ chính xác, xử lý gọn gàng, tâm tư như thế này không phải người bình thường nào cũng có thể có đâu."
Điền Tình không phục: "Con gái thì làm sao chứ, con gái em cũng không thua kém thằng nhóc nào đâu."
Liên Quốc Trung: "Nói em kém hiểu biết thì em lại còn nổi nóng với anh. Anh nói cho em biết, cho dù là ở thời đại nào thì vẫn luôn hà khắc với phụ nữ. Phụ nữ muốn thành công thì phải trả giá nhiều hơn so với đàn ông."
Điền Tình nghĩ cũng thấy đúng: "Phụ nữ quả thật rất mệt mỏi, trên phải hiếu thảo kính trọng cha mẹ chồng, dưới phải chăm lo cho con cái, trong phải chăm lo cho gia đình, ngoài phải làm việc kiếm tiền, quả thật rất vất vải!"
Liên Quốc Trung cảm thấy vợ đang nói vê mình, lập tức thông minh không tiếp lời: "Vậy anh đi ra ngoài hút điếu thuốc đây."
Điền Tình níu lấy quần áo Liên Quốc Trung: "Hút cái gì mà hút, trong nhà có trẻ con đấy có biết không?"
Liên Quốc Trung hút một hơi rôi dụi thuốc lá, Điền Tình hừ một tiếng: "Anh thật sự phải học Triều Dương đấy, anh xem đi, lần nào thằng bé đến đây cũng giúp con gái mình làm việc hết. Bây giờ còn học được cách nấu cơm nữa, đừng nói chứ đúng thật là không tệ. Nhìn lại anh, giống như một ông chủ vậy, em gả cho anh nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy anh rửa bát được một lần."
Trong lòng Liên Quốc Trung mắng Trang Triều Dương, trên mặt lại hừ lạnh: "Chẳng qua là nó giả vờ giả vịt xum xoe thôi."
Điền Tình lườm Liên Quốc Trung: "Thật hay giả chẳng lẽ em không phân biệt được sao? Em lớn tuổi thế này rồi mà sống uổng công à?"
Liên Quốc Trung còn định cãi lại thì đứa nhỏ trong nhà khóc toáng lên, Điền Tình vội vàng đứng dậy về phòng.
Lúc này Mạt Mạt tan tâm về nhà, giơ điện tín trong tay lên: "Cha, có điện tín của anh cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận