Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1026. Phát hiện 2

Chương 1026. Phát hiện 2Chương 1026. Phát hiện 2
Bàng Linh sửng sốt: "Tôn Nhuy coi như là bị hại, nhưng bề ngoài là vượt quá giới hạn, Phạm Đông thật sự đáp ứng à?”
Mạt Mạt bật cười một tiếng: "Đương nhiên đáp ứng, Tôn Nhuy có đưa ra nhiều yêu cầu nữa thì Phạm Đông cũng sẽ đáp ứng, chỉ có nỗ lực càng nhiều mới có thể đổi được càng nhiều sự đồng tình, dù sao những thứ này, sớm hay muộn cũng sẽ lấy lại được từ trên người Hướng Hoa."
Vệ Nghiên sửng sốt một chút: "Tâm tư Phạm Đông thật sự đáng sợ, chuyện của Tôn Nhuy không phải là anh ta tự biên tự diễn đấy chứ?"
Mạt Mạt không nói rõ, nhưng từ vẻ mặt đã cho thấy tất cả, Bàng Linh trâm mặt: "Quả thực Phạm Đông có thể làm được chuyện đó."
Vệ Nghiên: "Tôn Nhuy cũng đủ xui xẻo, vậy mà lại gả cho Phạm Đông"
Mạt Mạt không nói tiếp, một thù trả một thù thôi, trước kia Tôn Nhuy tính mưu tính kế, dù là hiện tại đã khiêm tốn muốn thay đổi tốt hơn, nên trả thì vẫn phải trả.
Tôn Nhuy làm sinh viên trao đổi nhanh vô cùng, vì để thể hiện sự độ lượng của mình, Phạm Đông còn mua cho Tôn Nhuy một căn nhà, nhất định là Tôn Nhuy đã phát giác ra chuyện gì đó, nên ai đến cũng không từ chối. Chỉ là Mat Mat không nghĩ tới, Tôn Nhuy sắp đi rồi, sẽ đến tìm cô.
Chủ nhật, Tôn Nhuy tới đại viện, buổi sáng Mạt Mạt vừa thu dọn nhà cửa xong thì Tôn Nhuy tới, Mạt Mạt đứng ở cửa ra vào rất kinh ngạc.
Tôn Nhuy thay đổi rồi, trên mặt không trang điểm, trở về với hình ảnh chân thật nhất của mình.
Tôn Nhuy: "Em sắp đi rồi, em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói với chị mấy câu."
Mạt Mạt tránh cửa ra: "Vào đi."
Tôn Nhuy thay giày rồi vào nhà, Mạt Mạt đuổi bọn nhỏ đi làm bài tập, phòng khách chỉ còn hai người Tôn Nhuy và Mạt Mạt.
Tôn Nhuy nhận lấy chén trà Mạt Mạt đưa, nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống nói: "Em tới là thật lòng muốn nói một câu xin lỗi với chị, vì trước kia em đã từng tính kế chị, em xin lỗi."
Mạt Mạt nhìn thấy Tôn Nhuy nói xin lỗi là chân thành xuất phát từ nội tâm: "Tôi nhận."
Tôn Nhuy sửng sốt một chút, cười nói: "Cảm ơn, thật không nghĩ tới, chị là người duy nhất có thể để cho em nói chuyện."
Mấy ngày nay Tôn Nhuy trải qua rất nhiều việc, thế gian lòng người nóng lạnh đều đã nhìn thấu, cô ta rất hâm mộ Mạt Mạt, cũng rất ngóng trông, lúc cô ta trằn trọc khó chìm vào giấc ngủ thì sẽ nghĩ đến Liên Mat Mạt.
Ánh mắt Liên Mạt Mạt chính trực, tâm cũng chính trực, cho nên mới có hạnh phúc mỹ mãn như thế. Cô ta cũng phải làm một người như Liên Mạt Mạt, đáng tiếc, cô ta không buông bỏ được, trong lòng có thù hận, chuyện cô ta có thể làm chính là chờ cơ hội.
Sau khi Tôn Nhuy bình tĩnh, phát hiện những chuyện ẩn giấu bên trong, cô ta không ngốc, cũng không ngu, cho dù Phạm Đông có che giấu tốt, dù thế nào thì cô ta cũng là người đã từng chung sống với Phạm Đông, dấu vết để lại vẫn có, nhưng cô ta điều tra được tin tức, khiến cho cô ta kinh hãi, khiến cho cô ta hoảng sợ, thì những đốm lửa hận thù lại càng len lỏi vào.
Tôn Nhuy không muốn xảy ra chuyện giống như nhà họ Ngô, cô ta chỉ có thể rời đi theo ý của Phạm Đông.
Tôn Nhuy ngồi một lúc, đứng dậy: "Cảm ơn chị, em phải đi rồi."
Mạt Mạt: "Giữ gìn sức khoẻ."
Tôn Nhuy nhếch khoé miệng: "Giữ gìn sức khoẻ."
Tôn Nhuy đi giày ra khỏi cửa, dừng bước lại: "Phạm Đông không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài, mọi người đừng nên để anh ta lừa gạt."
Tôn Nhuy nói xong cũng đi rồi, Mạt Mạt đóng cửa lại, có thể là Tôn Nhuy muốn nhắc nhở cô, cũng có thể là đang trả thù Phạm Đông, bất kể như thế nào, Phạm Đông này nhất định phải đề phòng.
Sau khi Tôn Nhuy rời đi, Mạt Mạt càng ngày càng giống người của niên đại này, Trang Trieu Dương được nghỉ, toi thứ sáu xiên đồ ăn không ít, vừa hay Vân Kiến ở nhà, chủ nhật cả nhà đến khe núi lân cận.
Mạt Mạt chưa từng tới nơi này, ở đời sau đã nghe nói đến chỗ này, nơi này là khu vực phong cảnh ở đời sau, nước sông trong veo, cảnh vật xung quanh rất đẹp, Mạt Mạt cảm nhận được thiên nhiên, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận