Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 973. Trí thông minh 1

Chương 973. Trí thông minh 1Chương 973. Trí thông minh 1
Cả thảy là năm tấm ảnh, tấm thứ nhất là bức ảnh chụp riêng Ngụy Vĩ đang mặc áo sơ mi cái áo sơ mi này Trang Triều Dương biết, Mạt Mạt mua hai chiếc, anh một chiếc, còn một chiếc ở trong tay Thanh Bách.
Còn lại bốn tấm đều là ảnh chụp Mạt Mạt nói chuyện với Ngụy Vĩ, một tấm là Ngụy Vĩ xách theo túi cho Mạt Mạt, Mạt Mạt nhận lấy, còn có Mạt Mạt và Ngụy Vĩ nói chuyện, không biết nói cái gì, hai người cười.
Trang Triều Dương híp mắt, có người muốn gây bất hoà đây mà, Trang Triều Dương thu ảnh chụp lại, nhìn lấy bức thư, trong thư nói trọng điểm là Mạt Mạt mua hai chiếc áo sơ mi, nói là một chiếc là mua cho người khác.
Còn nói Mạt Mạt và Ngụy Vĩ có quan hệ không đứng đắn, hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng người viết thư nói là, cô ta sùng bái quân nhân, cho nên rất căm thù loại vợ quân nhân như vậy nên mới viết thư!
Trang Triều Dương cảm giác sự thông minh của anh bị sỉ nhục, người này viết thư không dùng nào à?
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua thời gian, có lẽ, vợ không ở nhà, thời gian này chắc là ở công ty, bây giờ gọi điện thoại tới, chắc là có thể tìm được vợ, công ty có điện thoại.
Trang Triều Dương thu bức thư rồi khoá lại, đứng dậy đi gọi điện thoại.
Đúng lúc Mạt Mạt vừa đến công ty, trợ lý đưa điện thoại cho Mạt Mạt: "Alo, Triều Dương, anh nhận được bức thư khả nghỉ rồi hả?"
Trang Triêu Dương nói: "Vợ ơi, trí thông minh của anh bị người ta xem thường."
Mạt Mạt cong mắt: "Sao lại xem thường anh?"
Trang Triều Dương: "Thứ nhất, nghĩ anh là người đàn ông hay ghen không có não, cho rằng chỉ với mấy tấm ảnh kia là có thể ảnh hưởng đến phán đoán của anh, nếu như anh thật sự là người như vậy, anh còn có thể lăn lộn đến chức vị như bây giờ sao? Thứ hai, giọng điệu trong thư tràn đầy sự coi thường anh, không biết anh ở chỗ này học tập, làm sao lại có thể gửi bưu điện tới? Địa chỉ học tập của anh là ai cũng biết sao? Anh thấy đối phương cũng là người hiểu rất rõ anh và em."
Mạt Mạt nhịn không được bật cười vui vẻ: "Quả thực cô ta đang xem thường anh, cho rằng anh là người không có đầu óc, coi thường anh."
Trang Triều Dương: "Vợ ơi, tại sao anh lại cảm giác như em đang mượn cơ hội để chửi anh chứ?"
Mạt Mạt còn lâu mới thừa nhận: "Có sao? Nhất định là anh nghe lầm rồi."
Trang Triều Dương nghiên răng, cô vợ này lại xảo quyệt rồi, thật là khiến cho anh vừa yêu vừa muốn bắt nạt.
Trang Triều Dương nói: "Là vợ của Hướng Hoa làm nhỉ!"
Mạt Mạt bĩu môi, chỉ có điểm này là không tốt, Trang Triều Dương nhanh trí, năng lực phán đoán của anh vô cùng chuẩn xác: "Vâng, là cô ta."
Trang Triều Dương nói: "Hướng Hoa giao cho anh, Chu Tiếu giao cho vợ đấy."
Mạt Mạt vì Hướng Hoa mà chọn một cái lễ, người nhà họ Trang đều có tật xấu là giận chó đánh mèo, nhưng cũng thật sự là lỗi của Hướng Hoa, kết hôn rồi cũng không an phận.
"Được, em xử lý Chu Tiếu, hôm nay em đã tóm được chiếc máy ảnh, là người chụp ảnh làm rơi."
Trang Triều Dương: "Tịch thu."
Mạt Mạt nói: "Được."
Ở niên đại này còn chưa chú trọng quyền riêng tư như ở tương lai, cũng không có điều luật liên quan đến quyền riêng tư, quyền riêng tư được đề cập ở điều hai trong luật quyền và trách nhiệm xâm phạm.
Trang Triều Dương nói với Mạt Mạt: "Tuần sau anh về."
"Vâng."
Hai người nói thêm một lúc, Mạt Mạt mới cúp điện thoại, cô im lặng, không dùng được pháp luật, vậy thì tìm thẳng đến Chu Tiếu, vứt đồ cho Chu Tiếu, bây giờ chuyện đầu tiên là phải tìm được bạn nam chụp ảnh kia.
Mặc dù sinh viên trong trường nhiều, nhưng bạn học nam kia, lần này Mạt Mạt đã thấy rõ, bám theo cũng chỉ là nghiệp dư, không che kín mặt mũi lại, Mạt Mạt nhớ kỹ đặc điểm quan trọng, cái mũi hơi lớn.
Đặc điểm này là đủ rồi, nhất định có thể tìm được người.
Thẩm Triết đứng sau lưng Mạt Mạt: "Gọi điện thoại xong chưa?”
"Vâng, gọi xong rồi."
"Nhìn dáng vẻ của em, sự lo lắng của anh là dư thừa rồi, anh còn đang định, lát nữa anh đến chứng minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận