Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 25. Đánh tiếng trước 1

Chương 25. Đánh tiếng trước 1Chương 25. Đánh tiếng trước 1
Ngày thứ hai, Mạt Mạt mới ra khỏi nhà ga liền thấy Liên Thanh Nghĩa đang ngẩng mặt duỗi cổ nhìn xung quanh, nhìn thấy Mạt Mạt liền vui vẻ chen chúc cùng với đám người: "Chị, chị."
Tai Liên Thanh Nghĩa đỏ bừng vì lạnh, Mạt Mạt đau lòng nói: "Chờ chị rất lâu rồi phải không! Chẳng phải chị nói hai giờ chị mới đến sao? Em đến sớm như vậy làm gì?"
Liên Thanh Nghĩa thấy Mạt Mạt muốn bịt tai cho mình, cậu ngượng ngùng cúi đầu: "Chẳng phải là em sợ đến muộn, không chen lên được phía trước sao?"
Mạt Mạt kéo Liên Thanh Nghĩa ra khỏi nhà ga, tháo khăn choàng cổ xuống choàng lên cho Liên Thanh Nghĩa: "Đến đây mà ngay cả nón cũng không đội, đến đây chị choàng cổ cho."
Liên Thanh Nghĩa lui từng bước: "Em là đàn ông, không choàng khăn của nữ đâu."
Mạt Mạt lúc này tức giận: "Em học từ ai đàn ông này đàn ông nọ. Cái tốt em không học, chỉ toàn học mấy chuyện không đâu, lại đây chị đeo cho."
Liên Thanh Nghĩa vẫn sợ Mạt Mạt lạnh mặt, lúc này chỉ đứng bất động cho cô quấn khăn quanh cổ, cầm lay gói đồ của Mat Mạt ước lượng: "Chị, sao cái này nặng như vậy, chị đã mang món ngon gì trở về thế?"
Mạt Mạt gắng sức gài nút: "Chờ về nhà sẽ biết." Trong lòng Liên Thanh Nghĩa ngứa ngáy, nơi này không phải là nơi để mở gói đồ ra: "Vậy chúng ta mau về nhà, anh hai cùng em út còn đang ở nhà chờ đói"
Liên Thanh Nghĩa vội vàng về nhà, bước đi nhanh thật nhanh, đừng thấy cậu nhóc này mới mười bốn, nhưng người cao không lùn, một mét sáu mươi lăm, so với Mạt Mạt thì hơn năm centimet, chân rất dài, một bước đi đã bằng hai bước của Mạt Mạt.
Liên Thanh Nghĩa trong đầu nôn nóng muốn xem trong bao đồ có gì, giậm chân chớp mắt: "Chị, em đi về trước, chị cứ từ từ về nha!"
Mạt Mạt nhìn thấy Liên Thanh Nghĩa chạy xa, lẩm bẩm: "Cái thằng này làm gì mà đến đón mình, rõ ràng nó đến đón bao đồ."
Mat Mạt thở phào, đi từ từ về nhà, chờ cho cô đến nhà đã được hai mươi phút. Vừa đẩy cửa vào đã thấy, hay thật, tất cả bên trong bọc đồ đều được đặt trên bàn, Liên Thanh Xuyên muốn ôm Mạt Mạt: "Chị."
"Đợi chút nữa, trên người chị còn lạnh."
"Dạ."
Liên Thanh Nhân hỏi: "Chị, chị mang mấy thứ này vê, không phải là mua từ chợ đen về chứ?"
Liên Thanh Nghĩa mặc kệ: "Sao lại không cho em đi, chị vậy mà lại tự mình đi."
Mạt Mạt trừng mắt liếc Liên Thanh Nghĩa một cái, mới giải thích: "Không có đi chợ đen, thịt đê, vịt, hàng mây tre, vải thô, đêu là mua ở hội chợ lớn gần quân đội, còn có len sợi Châu thị không cân phieu nên mua bốn cân len sợi. Quân phục cũ là do anh cả cho mấy đứa, quần áo chia như thế nào mấy đứa tự quyết định."
Ngay cả Liên Thanh Nghĩa cũng ở quanh bàn, ánh mắt nhìn không rời thịt dê, cậu để ý thức ăn hơn là quần áo: "Chị, miếng thịt này nặng hơn mười cân đó! Tối nay làm bữa thịt ăn đi!"
"Được rồi, tối nay chị sẽ làm món thịt de mới lạ."
Mạt Mạt thu lại len đan, thịt dê để lại ít, những thức ăn còn lại đều bỏ vào trong lu đông lạnh.
Len sợi lấy ra từ không gian, cô dự định đan cho anh cả một chiếc áo lông. Thịt dê Mạt Mạt chỉ lấy mười cân, vịt thì lấy hai con, hoa quả khô đều lấy, còn những thứ còn lại đều để cho anh cả, trong không gian còn hơn mười cân thịt dê, một con vịt, chờ thời cơ thích hợp cải thiện cuộc sống.
Hai đứa song sinh quấn quýt lấy Mạt Mạt nói về chuyện quân đội, năm 1960. Những đứa con trai đều có giấc mơ trở thành lính, phần lớn mọi người đều thua do thành phần gia đình.
Mạt Mạt nói chuyện cả tiếng đồng hồ, vốn ngồi xe cả ngày đã mệt muốn chết, hiện tại miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng không nhịn được liền đem hai tên nhóc thối đuổi ra khỏi phòng.
Em trai nhỏ ngồi xuống theo Mạt Mạt, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Mạt Mạt, cậu bé là được cô nuôi nấng, lần đầu tiên tách khỏi cô bảy ngày, nên càng lúc càng dính cô. Mat Mat sờ đầu tên nhóc ấy: "Đợi chị lấy cái gì ngon cho em ăn."
Liên Thanh Xuyên nhìn chocolate trong tay Mạt Mạt, chưa từng nhìn thấy qua: "Chị, đây là gì vậy ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận