Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 412. Đừng dọa tôi 2

Chương 412. Đừng dọa tôi 2Chương 412. Đừng dọa tôi 2
Mạt Mạt vuốt ve cỏ đuôi chó trong tay, chỉ lên lính văn nghệ trên sân khấu: "Bởi vì thanh danh, cho dù bị ức hiếp rồi, các cô ấy cũng không dám làm ầm lên, nếu thật sự tố cáo rồi, nhất định sẽ tra rõ, cô gái bị chiếm tiện nghi coi như đời này xong rồi."
Tề Hồng thở dài: "Cô nói đúng."
Mạt Mạt nhìn Cảnh Lượng dưới sân khấu, nheo mắt: "Người đang làm thì trời đang nhìn, không phải là không tố cáo mà là chưa đến lúc, làm nhiều việc ác, sớm muộn cũng có ngày sẽ phải trả lại gấp bội."
Cắn hết hạt thông, Mạt Mạt đứng dậy rũ ra đất: "Tôi về đây, xem kịch câm cũng không có ý nghĩa gì, cô có đi hay không?”
Tê Hồng nhảy dựng lên: "Cô cũng đi rồi, tôi còn ở lại đây làm cái gì, tôi cũng về."
Mạt Mạt về đến nhà là hơn chín giờ, nhìn lương thực buổi sáng lĩnh về, Mạt Mạt xách lên một túi bột mì, bởi vì là Quốc Khánh nên lương thực loại tốt nhiều hơn ba cân, Mạt Mạt định buổi trưa cán mì, làm mì rưới dầu, Mạt Mạt thích ăn nhất là loại mì này.
Buổi trưa Mạt Mạt cán mì không ít, nấu được tròn hai âu, Mạt Mạt lấy một bát cho chính mình, thả thêm ớt, còn lại hai bát ít hơn ở trong âu, rưới dầu lên, chờ bọn Trang Triều Dương về là có thể ăn luôn.
Khởi Hàng mở cửa chạy tới trước bàn cơm: "MO út, mợ lại làm món gì ngon đó?”
Mạt Mạt bê rau trộn đi ra: "Mì rưới đầu, nhanh rửa tay rồi ăn cơm."
"Vâng!"
Trang Triều Dương rửa sạch tay, cầm một bát, ăn một miếng to: "Ừm, không tệ."
Khởi Hàng sột soạt ăn: "Đâu chỉ không tệ, ăn quá ngon luôn, mợ út, cháu vào đội ngũ rồi, có thể thường xuyên tới cải thiện thức ăn không?"
Mạt Mạt cười: "Có thể!"
Khởi Hàng: "Quá tốt rồi!"
Trang Triều Dương hỏi: "Hôm nay biểu diễn thế nào?”
Mạt Mạt đặt giấm xuống: "Không được hay lắm, xem kịch câm cho tới trưa."
Khởi Hàng ngẩng đầu: "Không phải chứ mợ út, sao lại không có tiếng?"
Trang Triều Dương: "Quá nhiều người?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng là quá nhiều người, cách quá xa, không nghe thấy gì cả, em đợi một lúc rồi đi và."
Trang Triều Dương chùi miệng: "Gần đây người tương đối nhiều, đừng để va phải người."
"Em biết rồi, gần đây em cũng không có ý định ra ngoài, em muốn làm vài đôi giày vải bông, chờ lúc nào Thanh Nghĩa đến thì mang đi."
"Cũng được, anh thấy trong nhà có da thỏ, có cần anh tìm người để làm cho em một cái đệm không?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Không cần, da thỏ đó em có mục đích rồi."
Trang Triều Dương thấy Khởi Hàng ăn cơm xong, sai Khởi Hàng đi rửa chén, còn anh thì thu dọn phòng khách.
Cánh tay Mat Mạt cán mì có hơi mỏi, cô ve giường nằm rồi.
Buổi chiều Mạt Mạt dậy, lấy ra một tấm da thỏ mềm nhũn, là cha tìm người lột, vô cùng mêm mại, Mạt Mạt thật sự không nỡ cắt, nhưng mùa đông quá lạnh, Mạt Mạt muốn làm cho mình một đôi giày vải bông cao một chút.
Mạt Mạt làm có hơi giống giày bánh mì trong tương lai, nhưng cô không dám làm quá giống với tương lai, làm cải biến đi một chút, một đôi giày, Mạt Mạt làm hai ngày mới xong, đi trên chân rất vừa vặn, lông thỏ đều ở bên trong, ấm áp.
Tề Hồng nhìn thấy vô cùng yêu thích, đáng tiếc không có da thỏ lại ngại xin Mạt Mạt, chỉ có thể chờ có da thỏ rồi lại tới tìm Mạt Mạt học làm.
Suốt cả tuần Mạt Mạt đều làm giày, sau đó làm quen tay rồi, mỗi ngày một đôi.
Mat Mạt nhìn giày mới bày biện trong phòng khách, có cảm giác rất thành công, làm cho Thanh Nghĩa hai đôi giày vải bông, một đôi cho Trang Triều Dương, một đôi cho ông ngoại, một đôi cho Khởi Hàng, đều dùng da thỏ để làm, dự định mấy ngày nữa lại làm cho cha mẹ, còn có anh Vu với chị dâu nữa.
Mạt Mạt đếm da thỏ, còn thừa lại năm miếng, không còn nhiều, nhưng mà đủ cho cha mẹ, bà ngoại và em trai, Mạt Mạt cất hết giày vào trong tủ, vừa thu dọn phòng xong, thì có người gõ cửa thùng thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận