Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 150. Tại sao lại trở vê! 2

Chương 150. Tại sao lại trở vê! 2Chương 150. Tại sao lại trở vê! 2
Tại sao lại trở về! 2
Trong lòng Mạt Mạt lập tức hoảng sợ, cô đương nhiên hiểu được, chính là bởi vì quá rõ ràng cho nên mới có thể hãi hùng khiếp vía đến như thế. Mạt Mạt rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trong kiếp trước Hướng Triều Dương bị trường quân đội cho trở về, căn nguyên là do anh rể anh gặp chuyện không may, cho nên mới có những chuyện sau này.
Sắc mặt Mạt Mạt quá khó coi, Hướng Triều Dương nhéo nhéo tay Mạt Mạt, an ủi cô: "Đừng lo lắng. Hết thảy vẫn còn có anh mà!"
Mạt Mạt hít sâu một hơi, cô không lo lắng cho Hướng Triều Dương. Kiếp trước xảy ra chuyện, tuy rằng Hướng Triều Dương bị chèn ép nhưng vẫn giữ chức doanh trưởng như cũ. Cái mà cô lo lắng chính là Hướng Triều Lộ: "Cho nên anh rể anh đưa chị gái anh và mấy đứa con về Dương Thành chính là hy vọng anh có thể chăm sóc cho mấy người bọn họ?"
Hướng Triều Dương gật đầu: "Phải."
Mạt Mạt nhíu mày: "Chị ấy còn có một đứa con trai nữa phải không? Bây giờ thì cậu ấy ở đâu rồi?"
Hướng Triều Dương cũng không giấu diếm: "Ở Mông Nam cách đây khá xa."
Mạt Mạt rất bội phục anh rể Hướng Triều Dương. Đây thật sự là nhân vật lớn đấy, sắp xếp hết cho vợ con của mình như thế rồi. Cô nhìn Hướng Triều Dương, đây cũng không phải nhân vật đơn giản, không hiểu sao cô luôn tin tưởng rằng Hướng Triều Dương sẽ xử lý tốt, có Hướng Triêu Dương ở đây, cô không cần phải lo lắng quá nhiều.
Hướng Triều Dương từ lúc nãy vẫn luôn quan sát Mạt Mạt, anh biết cô nhóc này nhất định đã đoán ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc rời xa anh mà ngược lại, lại quan tâm đến người nhà của anh. Trong lòng anh rất thoả mãn, đây mới là cô gái mà anh coi trọng.
"Khụ khu" tiếng ho khan truyền đến khiến cho Mạt Mạt hoảng sợ, cuống quít rút tay về, chỉnh sửa lại quần áo rồi mới phản ứng lại, tại sao cô phải chỉnh sửa lại quần áo chứ?
Hướng Triều Dương cười khẽ thành tiếng, đổi lấy ánh mắt trợn trắng của Mạt Mạt, mới thu tiếng cười lại, nhìn Tô Khởi Hàng đang dáo dác: "Có chuyện øì?"
Tô Khởi Hàng gõ gõ đủ loại phiếu trong tay: "Cũng sắp tới giữa trưa rồi, trong ngoại trừ hai trăm cân lương thực mang theo đến đây thì cái gì cũng không có, mẹ bảo bọn cháu đi mua chút đồ ăn về để nấu cơm trưa."
Mạt Mạt cau mày: "Bây giờ đã qua giai đoạn đầu tháng rồi, cửa hàng thực phẩm phụ cũng không còn bao nhiêu đồ ăn nữa đâu, cũng không phải cứ có phiếu là có thể mua được. Trong nhà em vẫn còn một chút đồ ăn, để em trở về lấy một ít đến đây. Triêu Dương, anh và Khởi Hàng cũng đến cửa hàng thực phẩm phụ xem một chút, nếu thấy có cái gì thì cứ mua hết về." Hướng Trieu Dương không cân suy nghĩ lập tức cự tuyệt: "Nhà em có sáu người, đồ ăn cũng không quá dư dả, nếu thực sự không có thì anh sẽ đi tới quán ăn quốc doanh mua một ít thức ăn về đây cũng được."
"Làm sao mà cứ ăn đồ ăn trong quán ăn quốc doanh mãi thế được chứ, tốn một đống tiền với phiếu lương thực đấy. Việc này cứ quyết định như vậy đi, em về nhà trước đây."
Nói xong Mat Mạt liên đứng dậy rời đi, không đi được hai bước, cô bé Tô Vũ đã ngăn Mạt Mạt lại: "Dì Mạt Mạt, dì muốn đi đâu vậy?"
"Dì về nhà một chuyến để lấy vài thứ."
"Cháu cũng muốn đi nữa, cháu có thể đi cùng dì không?" Cô bé nhìn Mạt Mạt với vẻ mặt tràn đầy khát vọng, rất có ý tứ nếu như Mạt Mạt không đồng ý thì sẽ rơi nước mắt ngay lập tức.
Hướng Triều Dương nói: "Em cứ dẫn con bé đi cùng đi, cũng có thể giúp em cầm vài thứ đấy."
Mạt Mạt nghĩ hai nhà cách nhau cũng không xa, liền kéo tay cô bé: "Đi thôi!"
Cô bé vẫn chưa chịu nhúc nhích, chỉ vào Tô Khởi Thăng: "Anh ba cũng muốn đi nữa."
Vẻ mặt Tô Khởi Thăng vẫn luôn cứng đờ, nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu ta. Tính tình này thật sự đúng là không được tự nhiên chút nào, Mat Mạt liền vẫy tay: "Cùng đi luôn nhé."
Tô Khởi Thăng gật đầu: "Dạ." Mat Mat dẫn theo hai đứa nhỏ nên đi đường khá chậm, bình thường đi đường cần mười lăm phút thì bây giờ phải cần đến hai mươi phút, vừa mới dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, ánh mắt mấy đứa nhỏ liền nhìn xung quanh.
Thanh Xuyên nghe thấy tiếng động đi ra, mím môi, cảnh giác nhìn chăm chú vào hai người Tô Vũ, Mạt Mạt giới thiệu: "Đây là em trai út của dì, tên là Liên Thanh Xuyên. Thanh Xuyên, đây là Tô Khởi Thăng và Tô Vũ, là cháu của anh Hướng Triều Dương đến đây giúp chị lấy đồ. Em giúp chị tiếp khách nhé."
Thanh Xuyên ra vẻ giống như một ông chủ nhỏ: "Em sẽ chăm sóc khách thật tốt."
Mạt Mạt để Thanh Xuyên ở lại, đi vào phòng bếp đóng cửa lại. Cô không muốn lấy đồ từ trong nhà mà định lén lấy đồ từ không gian ra, dùng chai thủy tỉnh đựng một cân dầu đậu nành, khoảng hai cân thịt xông khói, hai cân thịt ba chỉ, một gói kẹo nhỏ, hai cân rau dương xỉ, hai cân rau tể thái. Còn về phần những cái khác thì cô không dám lẫy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận