Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1434. Nộ Khí 2

Chương 1434. Nộ Khí 2Chương 1434. Nộ Khí 2
Mạt Mạt cũng thực sự không biết, Tùng Nhân và An An từ nhỏ chưa từng bị dọa sợ, Thất Cân theo lý thì sẽ không bị, nhưng chẳng ngờ lại xảy ra chuyện.
Mạt Mạt nghĩ đến tối sẽ sang hỏi chị dâu Vương.
Thất Cân tiêm thuốc xong thì được viết đơn thuốc.
Mạt Mạt bế Thất Cân đã tỉnh lại trở vê đồn công an.
Mạt Mạt còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy một hàng xe đạp, mọi người đều đã quay về rồi.
Tùng Nhân đứng ở cộng đợi nhìn thấy Mạt Mạt về, nhảy cang lên"Mẹ ơi, Mễ Mễ không sao, về rồi, Thất Cân làm sao vậy ạ."
Ánh mắt lo lắng của Mạt Mạt thoải mái hơn, suýt chút nữa thì bế Thất Cân không vững, Tùng Nhân vội đỡ lấy em,'Mẹ, mẹ không sao chứ!"
Mat Mạt nhéo mình một cái "Không sao, Mễ Mễ đâu?"
Mạt Mạt vừa nói, vừa bước vội vào trong sảnh.
Tùng Nhân vội đi theo sau,"Ở trong sảnh đó mẹ, có một cô đang ở cùng em."
Mạt Mạt vừa vào tới sảnh, Mễ Mễ liền vứt cốc trà trong tay chạy tới,"Mẹ nuôi."
Mat Mat bế Mễ Mễ lên, ti mỉ đánh giá, Mễ Mễ không sao, con bé không sao, cô ôm chặt lấy Mễ Mê,"Dọa cho mẹ nuôi sợ chết mất, không sao là tốt."
Cổ Mạt Mạt bị Mễ Mễ ôm cứng ngắc, Mạt Mạt vuốt tóc Mễ Mễ, đứa bé này kiên cường quá.
Mat Mạt xót xa,"Con muốn khóc thì khóc đi, có mẹ nuôi ở đây."
Mê Mễ lắc đầu,"Mễ Mễ không sợ, Mễ Mễ biết mẹ nuôi sẽ không bỏ con, nhất định sẽ tìm được Mễ Mễ."
Mễ Mễ tự tin như vậy, cô bé gia nhập gia đình này, coi Thất Cân như em trai ruột, vì thế lúc đó mới đẩy Thất Cân ra không cần suy nghĩ như vậy, cô bé biết, không chỉ có mình cô bé coi người trong gia đình này là người thân của mình.
Cha nuôi mẹ nuôi cũng coi cô bé như con gái ruột, các anh trai đều bảo vệ cô bé, đến em trai út cũng coi cô bé là em gái, vì thế cô bé không sợ.
Mễ Mễ buông tay ra, nhìn Thất Cân,"Em trai, em bị cúm đỡ hơn chưa?”
Hai mắt Thất Cân đỏ hoe, nhưng chị còn không khóc, nó cũng không khóc, chỉ là giọng mũi rất nặng,"Chị, chị có bị thương không?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mễ Mễ trợn tròn hai mắt, miệng thành chữ 0"Em gọi chị là chị rồi?"
Thất Cân gật đầu, "Chị là chị em."
Mễ Mễ khoa chân múa tay, Mạt Mạt suýt chút nữa thì bế không nổi. Mê Mê cảm thấy bị bắt cóc đáng tiền quá, cô bé vẫn tưởng sau này vẫn phải làm em col
Mạt Mạt nghe tiếng cười của hai đứa bé, lòng triệt để thả lỏng, hai đứa bé này nếu không bị ám ảnh trong lòng thì tốt hơn bất cứ điều gì.
Mạt Mạt hỏi đồng chí công an nữ, mới biết Trang Triều Dương không ở đây, đang thẩm vấn ở tổng cục cơ! Trang Triều Dương bảo không cần đợi anh.
Mạt Mạt nhìn thời gian, trời cũng đã tối rồi, mấy đứa bé cũng còn chưa ăn gì! Cảm ơn đồng chí công an nữ xong, Mạt Mạt đưa các con về nhà.
Mạt Mạt về đến đại viện, Tiểu Lý trực ban thấy đám trẻ con đông đủ,"Chị dâu, tìm được con rồi ạ?"
Mat Mạt,"Cảm ơn các cậu lo lắng, tìm được con rồi."
Tiểu Lý gãi đầu,"Tìm được là tốt, vốn bọn em còn muốn tìm giúp, vẫn đang đợi mệnh lệnh của Sư đoàn trưởng Trang al"
Mạt Mạt cười,"Tâm ý của các cậu tôi xin nhận, tôi đưa con về nhà trước đây."
"Dạ vâng, chị dâu."
Mạt Mạt khởi động xe, khẽ cười, Trang Triều Dương là người có tính kỉ luật cực mạnh, chuyện bắt cóc có công an mà, anh sẽ không làm phiền tới binh sĩ của đại viện, binh sĩ cũng là của nhân dân, của nhà nước, Trang Triều Dương sâu sắc hiểu rõ, cho dù anh ở chức vụ nào, thì anh chỉ là một thành viên trong đó mà thôi, đều vì nhân dân phục vụ. Mat Mat ve den nha Chu Dich thay dam tre con đều không sao, cũng liền cáo từ ra về.
Chu Dịch giúp trông nhà, lúc này đã không còn xe bus rồi, Mạt Mạt để Chu Dịch lái xe về, Chu Dịch cũng không làm màu, lái xe đi vê.
Mạt Mạt nấu cơm xong xuôi, đám trẻ con mới ăn được mấy miếng thì Trang Triều Dương về, Mạt Mạt hỏi,"Có phải Phạm Đông không anh?"
Trang Triều Dương vừa nghĩ đến khẩu cung, lửa giận trong lòng không sao áp chế lại được.
Mạt Mạt đã từ khuôn mặt của Trang Triều Dương biết được đáp án rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận