Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1747. -

Chương 1747. -Chương 1747. -
Một năm mới đến, chính thức bước sang thập niên 1990. nền kinh tế lại nghênh đón những cơ hội mới, thời đại tràn đầy thách thức, có rất nhiều người không vượt qua được cám dỗ, một bước sai là muôn kiếp không quay lại được.
Những ông lớn tung hoành trên thương trường ở những năm 1980 cũng có không ít người sụp đổ vào năm 1990. lại càng có người tài tạo nên sự nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng.
Bây giờ vừa mới đầu năm, tin tức lớn nhất chính là thành lập phòng giao dịch chứng khoán, bạn bè xung quanh Mạt Mạt cũng không phải không động tâm. Lý Vinh Sinh là một trong số đó, lúc Mạt Mạt đến thăm Lý Vinh Sinh, cậu ấy đã có thể xuống đất đi bộ, miệng vết thương gần như đã khép lại, không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa.
Mạt Mạt đặt hoa quả đã mua xuống: "Xem ra đã sắp hồi phục rồi, chắc khoảng nửa tháng nữa là xuất viện."
Lý Vinh Sinh đi một lúc cũng mệt, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu ấy ngồi trên giường cười nói: "Vâng, bác sĩ nói, đợi tâm nửa tháng nữa."
Mat Mạt nhìn thấy tờ báo trên tủ, có tin tức về việc thành lập phòng giao dịch chứng khoán: "Sao thế? Em cũng có hứng thú à?"
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Cơ hội, đương nhiên em sẽ không muốn bỏ qua, chị, em còn đang muốn xin ý kiến của chị đây, chị đã đến xem phòng giao dịch chứng khoán chưa?"
Mạt Mạt: "Thật sự là đã đi qua nhìn thấy, nhưng chị cũng không nhìn kỹ, chỉ chụp lại ảnh mà thôi."
Lý Vinh Sinh biết đam mê của chị gái, có tin tức lớn gì đó đều sẽ chụp ảnh rồi lưu lại, Lý Vinh Sinh đã thấy chị gái đối với ảnh chụp có bao nhiêu ý nghĩa, cũng không hỏi nữa mà nói chuyện khác với chị gái.
Lý Vinh Sinh nói nhiều nhất là về Hoắc Tình, Hoắc Tình bắt đầu vào học rồi nên không thể tới đây, nhưng Lý Vinh Sinh không thể bỏ qua cơ hội, trước khi vào học phải xác định mối quan hệ.
Mạt Mạt chờ mẹ của Lý Vinh Sinh đến rồi đi, cô cũng không đến công ty mà về nhà.
Mạt Mạt về nhà để chuẩn bị quà, Trương Ngọc Linh sắp đến đại thọ 60 tuổi rồi, Mạt Mạt bị quà tặng làm khó.
Mấy năm nay chuyện kinh doanh ở nước ngoài của nhà Khâu càng lúc càng lớn, không thiếu tiền, không thiếu đồ, lại khiến cho Mạt Mạt gặp khó khi chuẩn bị quà.
Ban đầu Mạt Mạt cũng nghĩ đến việc làm một bát mì trường thọ nhưng lại sợ cướp mất công con dâu của mẹ nuôi nên cô cũng bỏ luôn suy nghĩ này.
Mạt Mạt lại nghĩ, Giai Giai đi ra nước ngoài chơi đã về rồi, đứa nhỏ Giai Giai này rất buông thả, Thất Cân đi học rồi, Mạt Mạt nghĩ đến việc dẫn Giai Giai đến công ty, nhưng 6 đại viện Giai Giai đã có bạn mới, cảm thấy ở công ty không thú vị nữa, cho nên ở nhà.
Trên cổ đeo chìa khoá, kẹo bánh trong nhà đều ở trong tủ bát, Giai Giai cũng biết, con bé kia khôn lắm, chưa bao giờ dẫn theo đứa nhỏ nào về.
Về phần cơm trưa, Mạt Mạt nhờ Vương Thanh, cô ấy đã giao quyên hành cho con trai, cô ấy ở nhà cũng không có việc gì, rất tình nguyện trông Giai Giai, vì việc này, còn thúc giục con trai kết hôn.
Giai Giai thấy Mạt Mạt ở nhà, vui chết mất: "Dì!"
Mạt Mạt nhìn thấy Giai Giai cũng vui vẻ, con bé đã nhắc nhở cô, cô đã biết phải tặng øì rồi, nhân sâm!
Từ khi trong nhà có Giai Giai, sau khi ông cụ Cát phát hiện ra Mạt Mạt rất thích nhân sâm, thì đã tặng nhân sâm cho Mạt Mạt, Giai Giai về còn cầm theo một gốc, năm mươi năm.
Ông cụ Cát cũng khôn ngoan, ông ấy không cho những người tuổi quá cao, nhưng thông qua lời của Giai Giai, Mạt Mạt biết, ông cụ Cát là đang nói với Giai Giai: "Cháu gái à, chờ cháu kết hôn, ông sẽ tặng cho cháu hai gốc trăm năm làm của hồi môn."
Mat Mạt: "..."
Mạt Mạt biết, ông cụ đang nói với cô, lão cáo già, cô là người có thể bị mua chuộc bởi nhân sâm hay sao?
Mạt Mạt: "Sao giờ này cháu đã về rồi?"
Giai Giai sờ cái túi đã rỗng không: "Hết bánh kẹo rồi, cháu vê lấy một ít." Mat Mat nhìn cham chăm cái bụng tròn vo của Giai Giai: "Giai Giai cháu không thể lại ăn hết như vậy, tránh cho đến lúc cháu lớn hơn lại khổ sở."
Giai Giai nghiêng đầu: "Vì sao lại cháu lại phải khổ sở?"
Mạt Mạt: "Giảm béo đó, chờ lúc cháu lớn hơn, nhất định sẽ phải chịu khổ vì giảm béo, cho nên, không thể ăn nhiều như vậy."
Giai Giai cảm giác mình mập mạp rất tốt: "Anh nhỏ nói, Giai Giai là con cáo mập, vậy thì phải béo."
Mạt Mạt: "Nhỡ đâu sau này Thất Cân không thích mập thì sao?"
Giai Giai im lặng, sau đó hai mắt loé sáng: "Vậy thì cho anh nhỏ ăn cho mập!"
Mat Mạt: "...
Buổi tối, Mạt Mạt và Te Hồng nói chuyện này, Te Hồng cười ha ha không ngừng, cơn buồn cười qua đi, nói với Mạt Mạt: "Quả thực Giai Giai quá béo."
Mạt Mạt cũng buồn, trẻ con mập quá không tốt, không tốt cho sức khoẻ, Mạt Mạt cảm thấy có lễ nên có trách nhiệm với Giai Giai, sau đó kéo Thất Cân nói thầm.
Từ đó về sau, Giai Giai nhỏ bé bắt đầu rèn luyện thân thể với Thất Cân, Mạt Mạt cũng thay thế các loại bánh ngọt có nhiều calo thành trái cây.
Mạt Mạt chưa bao giờ nghĩ tới, hành động của cô lại khiến cho Giai Giai thích đánh võ, sức đánh càng ngày càng cao theo sự trưởng thành, con cáo biết võ, sức chiến đấu không phải gấp đôi mà là tăng lên gấp bội phần.
Mạt Mạt giao Giai Giai cho Thất Cân, thọ yến của Trương Ngọc Linh đã đến, Mạt Mạt là con gái nuôi, dĩ nhiên phải đến sớm.
Mạt Mạt mở một phòng bán đấu giá, mỗi một lần đấu giá đều có vật phẩm quý hiếm, cũng cho rằng Mạt Mạt có thể tặng vật phẩm quý nào đó!
Mạt Mạt thấy ánh mắt mong chờ của mọi người mà mắt trợn trắng.
Chẳng qua cô được thần tài đi qua cửa có được không? Cô không có tiền mua vật phẩm quý giá.
Mạt Mạt tặng nhân sâm, nhân sâm tám mươi năm hoang dã, chất lượng rất tốt, người càng già thì càng tiếc sinh mệnh, ai cũng nói không để ý tới sống chết, đó là vì chưa tới gần với cái chết.
Đến tuổi của người già, đều muốn trường thọ, không buông bỏ được cuộc sống hiện tại, không muốn yên giấc ngàn thu và bị lãng quên.
Quà mà Mạt Mạt tặng, Trương Ngọc Linh rất thích, cảm thấy không thương yêu con gái phí công, tiền hay đồ cổ gì đó sống không mang theo thì đến lúc chết cũng không mang theo được, đương nhiên càng muốn có một sức khoẻ tốt hơn.
Mạt Mạt được các khách mời hết lời khen ngợi, còn thiếu chút nữa là tâng bốc Mạt Mạt đến tận trời xanh.
Trong số những lời nịnh nọt này, có câu là để nịnh Khau Văn Trạch, đương nhiên cũng có câu là nịnh nọt Mạt Mạt, tên tuổi của cô không còn chỉ là bà chủ của công ty đại lý nhà họ Thẩm nữa, cô cũng có tài sản và công ty của chính mình, cũng khiến cho càng nhiều người thấy được năng lực của Mạt Mạt.
Nhất là hơn một năm nay, công ty từ thiện của Mạt Mạt làm tốt, phòng bán đấu giá cũng phát triển như diều gặp gió, đây chính là năng lực của Mạt Mạt.
Thọ yến của Trương Ngọc Linh tổ chức ở khách sạn, vốn dĩ muốn làm ở nhà, nhưng trong nhà nhỏ, Khâu Văn Trạch đã đặt một căn biệt thự trong khu biệt thự đang xây dựng, phía trước và phía sau có sân lớn, tiêu tốn rất nhiều tiền.
Khâu Văn Trạch còn từng hỏi Mạt Mạt, có muốn đặt hay không, cô không có tiền, nếu có tiền thì thật sự sẽ động tâm mà đặt.
Thọ yến của Trương Ngọc Linh kết thúc, Mạt Mạt tính toán tuổi tác của cha và mẹ, cũng có thể làm đại thọ rồi.
Mạt Mạt dậy lên suy nghĩ, đã nhiều năm như vậy, cha mẹ cũng chưa từng đón một sinh nhật nghiêm chỉnh, mặc dù sinh nhật hàng năm đều sẽ tặng quà, nhưng người lại không thể về.
Mạt Mạt nghĩ, nhân dịp đại thọ này, tất cả con cháu trong nhà đều về, đã rất nhiều năm rồi, chưa từng có một lần cả nhà được đoàn tụ.
Mạt Mạt gọi điện thoại cho Liên Thanh Bách, thất vọng rồi, anh ấy không có thời gian, Thanh Nhân cũng không có thời gian, lại càng không cần phải nói đến Thanh Xuyên không biết đã chạy đi đâu, được rồi, nghĩ tới nguyện vọng đại thọ là không thể thực hiện được rồi.
Nhưng nghĩ đến cha mẹ, Mạt Mạt đi dạo đến con phố đồ gia dụng, mua tủ lạnh kiểu mới, điều hoà đưa về thủ đô, người đã già rồi, mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng lại tiếc tiền mua đồ điện đắt đỏ, đồ điện trong nhà chưa hỏng, hai cụ chắc chắn sẽ không đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận