Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 455. Ân nhân 1

Chương 455. Ân nhân 1Chương 455. Ân nhân 1
Ân nhân 1
Dương Diệp đối xử với Mạt Mạt rất nhiệt tình, bà ấy bỏ lại Hà Liễu và đi về phía trước: "Mạt Mạt, mấy ngày nay không gặp cháu, sao cháu không tới chơi?"
Mat Mat cười nói: "Cháu trở ve Dương Thành với ông ngoại hai ngày, hôm nay mới trở về. Bác Đổng, hôm nay cháu tới đây thăm nhà ạ."
"Lần này cháu đã biết bác sống ở đây, sau này phải thường xuyên tới chơi đấy, bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi."
"Vâng al
Tiên Y Y mở cửa, Mạt Mạt và Dương Diệp cùng vào nhà, sau khi vào nhà Dương Diệp mới nhớ đến Hà Liễu, bà ấy bèn quay lại gọi: "Tiểu Hà, đừng đứng bên ngoài nữa, mau vào đi."
Hà Liễu vỗ má ở ngoài, nhất định là trùng hợp, đúng vậy. Liên Mạt Mạt biết Dương Diệp cũng không có gì lạ, mình phải bình tĩnh, không được hoang mang.
Hà Liễu hào phóng đáp lại: "Vâng ạ, cháu đến đây"
Dương Diệp ấn Mạt Mạt ngồi xuống, để Tiền Y Y ở cùng Mạt Mạt, còn mình đứng dậy pha trà. Tiền Y Y thì thầm vào tai Mạt Mạt: "Mẹ chồng tớ pha trà rất giỏi, rất ngon, bà ấy rất coi trọng cậu."
Mạt Mạt nói nhỏ: "Không phải coi trọng tớ, mà là coi trọng ông ngoại tớ."
Y Y cười nói: "Cậu hiểu rõ thật đấy."
Lúc này Hà Liễu đi vào, ngồi cách Mạt Mạt rất xa. Mạt Mạt liếc Hà Liễu qua khóe mắt, Hà Liễu mặc quân phục, làn da trắng nõn, điều này làm tôn lên Hà Liễu càng trắng hơn. Bím tóc dài, đôi mắt to long lanh, thực sự quyến rũ.
Hà Liễu ngồi thẳng lưng bất động, cô ta cảm nhận được Liên Mạt Mạt đang nhìn mình, hai tay đặt trên đùi hơi nắm chặt lại.
Mạt Mạt bĩu môi, căng thẳng rồi à? Vậy mà Hà Liễu lại sợ cô, đúng là ngạc nhiên!
Dương Diệp bưng trà ra, Tiền Y Y bưng một cốc đưa cho Mạt Mạt, rôi bưng một cốc khác đưa cho Dương Diệp. Dương Diệp nhận lấy, tán thưởng nhìn Y Y, vào thời điểm quan trọng, cô con dâu vẫn rất sáng suốt. Với thân phận bị đánh thành xú lão cửu, cô con dâu này lại tốt về học thức và giáo dục.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Dương Diệp nói với Mạt Mạt: "Mau thử xem, mùi vị thế nào?"
Mạt Mạt nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên, rất thơm: "Bích la xuân.”
Dương Diệp cười nói: "Đúng là Bích la xuân, ông Miêu ở nhà cũng uống Bích la xuân sao?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Ông ngoại thích uống trà đặc, uống Đại hồng bào ạ. Ông Khâu thích uống Bích la xuân." Mấy năm nay không có nhiêu người có thể uống trà, từ giọng điệu của Mạt Mạt thì ông Khâu trong miệng cô không thiếu trà.
Tiền Y Y nói: "Lần này cậu về đã đến thăm ông ấy à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Dương Diệp thấy con dâu cũng biết nên đã ghi nhớ trong lòng, chờ Liên Mạt Mạt đi bà ấy sẽ hỏi cô ấy xem ông Khâu là ai.
Mạt Mạt và Tiền Y Y nói chuyện, lúc này Dương Diệp mới chú ý đến Hà Liễu đang ngồi một mình: "Xem bác này, suýt thì quên Tiểu Hà. Mạt Mạt, Y Y à, để mẹ giới thiệu với các con, đây là Hà Liễu, cô gái trong đoàn của bọn mẹ."
Mạt Mạt nhìn Hà Liễu, cô cong mắt: "Bác gái, bác vừa đến mà đã đưa Hà Liễu về đây, bác rất thích cô ấya."
Dương Diệp gật đầu: "Nói đến cũng là duyên phận. Lần trước đi biểu diễn, hai đoàn diễn cùng nhau, không ngờ giá đỡ trên sân khấu đột nhiên rơi xuống, may mà Tiểu Hà đẩy bác ra nên mới không bị thương. Khi bác quay đầu lại tìm con bé thì không thấy đâu nữa, không ngờ bọn bác lại có duyên phận như vậy"
Mat Mạt: "...
Cô nên nói rằng Hà Liễu may mắn, hay là nói rằng duyên phận này có trò mèo gì trong đó?
Mạt Mạt nhìn Dương Diệp, lúc này Dương Diệp rất biết ơn và yêu thích Ha Liêu. Đặc biệt là Hà Liêu rất giỏi, làm việc tốt không để lại tên, điều này khiến cô ta càng nhận được sự hảo cảm của Dương Diệp.
Nếu bây giờ cô nói ra những chuyện Hà Liễu đã từng làm thì chắc chắn Dương Diệp sẽ không tin, bà ấy sẽ chỉ nghĩ rằng đó là mâu thuẫn của thế hệ trẻ gây ra, nếu cô bắt nạt Hà Liễu, điều đó sẽ khơi dậy sự bảo vệ của Dương Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận