Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1740. -

Chương 1740. -Chương 1740. -
Mễ Mễ vừa trở về đã rất yêu thích Giai Giai, bởi vi Mễ Mễ không quá thích nói chuyện, có thể là bù trừ về tính cách, Giai Giai rất thích nói chuyện, miệng đặt biệt ngọt ngào.
Mễ Mễ được Giai Giai khen ngợi, khiến khuôn mặt Mễ Mễ cứ đỏ bừng lên, mặc dù Giai Giai rất mũm mĩm nhưng Mễ Mễ vẫn bế trên tay.
Sau đó Thất Cân đã hoàn toàn bị thất sủng, trước kia Giai Giai cứ đi theo Thất Cân, bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía Mễ Mễ.
Mạt Mạt trực tiếp đi vào trong nhà bếp, Tê Hồng và Mạt Mạt cùng nhau bận rộn: "Mễ Mễ thật sự đã thay đổi rất nhiều, lễ nghi cử chỉ rất tao nhã."
Mạt Mạt vừa xào thức ăn vừa nói: "Trường học của Mễ Mễ có lớp học chuyên dạy lễ nghi mà."
Tề Hồng nói: "Thì ra là như vậy, hèn gì ai cũng muốn đi nước ngoài du học!"
Mạt Mạt chỉ cười chứ không giải thích, đi nước ngoài du học cũng phải phân quốc gia, có quốc gia đặc biệt coi trọng lễ nghi, ví dụ như trường học hiện nay của Mễ Mễ.
Bởi vì có không ít tiểu thư nhà quý tộc!
Nguyên liệu Mạt Mạt đã chuẩn bị sẵn rồi, một bàn ăn nhanh chóng được bày biện ra.
Lúc ăn cơm Mễ Mễ đã kể rất nhiều chuyện thú vị ở nước ngoài, mấy đứa trẻ đều lắng nghe rất nghiêm túc, những sự việc mới mẻ không chỉ bọn trẻ hiểu kỳ, người lớn cũng vậy.
Mễ Mễ đã mang về cuốn album ảnh, mấy đứa trẻ lật xem một cách cẩn thận.
Nhà Mạt Mạt xuất hiện một nhà dương cầm nhỏ, được rồi, ai nấy đều có kỳ vọng rất cao đối với Mễ Mẽ, cô bé trở về, buổi chiều nhà Mat Mạt có rất nhiều người.
Có vài chị dâu cứ nắm chặt tay của Mễ Mễ không buông, còn nói đùa: "Tôi hấp thụ chút linh khí của Mê Mễ, đợi về nhà cũng để mấy đứa trẻ học theo Mễ Mễ, đừng có suốt ngày chỉ biết đi chơi."
Mạt Mạt cũng nghi ngờ nếu Mễ Mễ không phải bé gái thì hôm nay người đến nắm tay Mễ Mễ sẽ không phải là các chị dâu.
Cho tới buổi tối mọi người mới nuối tiếc rời đi, Mạt Mạt cứ liên tục làm nước ép cho Mễ Mễ uống, nếu không cổ họng cũng khàn đi do nói chuyện quá nhiều, hơn nữa còn phải lặp lại, lần này đúng là quá hành hạ người khác.
Buổi tối Thất Cân một lần nữa bị thất sủng, Giai Giai ngủ cùng với Mễ Mễ, buổi sáng còn nói chị Mễ Mễ thơm, vô cùng thơm.
Bây giờ Mạt Mạt rất bận rộn, có thể kiếm một ngày đi đón Mễ Mễ đã không dễ dàng, ngày hôm sau đã đi làm rồi, đừng thấy là nghỉ phép, Mạt Mạt vẫn đi làm bình thường.
Mạt Mạt bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Đại Song, cô bé đã học ngoan ngoãn rồi, giống như đã hiểu rõ cô bé không thể quay trở vê nữa, cuối cùng cũng ngoan ngoãn, nghỉ phép sẽ trở về nhà.
Mạt Mạt lên xe rời khỏi, Đại Song cắn chặt môi, cô bé đã biết chuyện Mễ Mễ trở về rồi.
Cô bé còn đang tốn công sức để tìm cách nổi tiếng, còn Mễ Mễ thì sao, cô bé đã bước lên sân khấu quốc tế, mặc dù tính cách khác nhau, nhưng Mễ Mễ nổi tiếng rồi, đúng ngay thứ cô bé đang cần.
Đại Song cảm thấy ông trời không công bằng, một đứa trẻ mồ côi dựa vào cái gì lại may mắn như vậy, Đại Song vừa nghĩ đến chỉ tiêu của Mễ Mễ mỗi năm, trái tim cô bé đang run lên, trước kia không biết, sau này cô bé biết xem sổ sách rồi, đặc biệt nghe thấy giọng điệu ganh tị của những đứa trẻ khác trong công ty, trong lòng cô bé càng đố ky hơn!
Tiếc là cô bé không dám dùng thủ đoạn cực đoan øì nữa, cô bé cũng không ngốc, cũng dậy thì sớm hơn một chút, thái độ của cậu út cô bé đã sớm hiểu rõ rồi.
Đại Song nghĩ đến thủ đoạn của cậu út đã sợ hãi đến run bần bật, không dám ở lại lâu trong sân nữa, cô bé vội chạy vào trong nhà.
Bên chỗ Mạt Mạt tuyển người rất thuận lợi, người của bảo vệ đều là Trang Triêu Dương giới thiệu, Mạt Mạt còn chuẩn bị nuôi thêm vài con chó.
Mạt Mạt không hiểu về chó, cô chỉ biết một vài loại chó cưng nuôi làm cảnh, chuyện này phải nhờ Khâu Văn Trạch giúp đỡ.
Mạt Mạt mua loại chó sói đã thuần chủng, chó sói rất lợi hại, còn có chó chăn cừu Đức, mua về đều là chó con, cổ tình tìm người vê huấn luyện.
Nhưng loại nhân tài này rất khó tìm, không phải ai cũng có thể huấn luyện.
Mạt Mạt đau đầu khi mua những chú chó con vền, trước mắt sẽ kiếm người cho ăn trước.
Mạt Mạt đang đau đầu chuyện tìm người, cô đã tìm một tuần rồi, sau khi Mạt Mạt về nhà, Giai Giai đang học theo cách nói chuyện!
Giai Giai bĩu môi mách lẻo với Thất Cân: "Chị gái nhà kế bên thật sự rất xấu tính, chị ấy chặn chị gái tiên nữ lại, nói trong nhà có em rồi, dì sẽ không thích chị gái tiên nữ nữa, còn nói chị gái tiên nữ là trẻ mồ côi, sớm muộn øì trong nhà cũng chỉ có em thôi, anh trai nhỏ, chị ấy quá xấu tính rồi, đây là đang tìm cách chia rẽ."
Khuôn mặt Thất Cân tối sầm lại, Mạt Mạt cũng không vui nữa, Đại Song vừa trở về đã kiếm chuyện rồi!
Mạt Mạt hỏi: "Mễ Mễ đâu?"
Giai Giai nói: "Cậu nhà kế bên đưa chị Mễ Mễ đi ăn cơm rồi, nói là tối nay sẽ không về ăn cơm."
Mat Mạt: "..."
Dương Lâm được lắm, đã là lần thứ mấy rồi.
Mạt Mạt hỏi Giai Giai: "Chị gái nhà bên cạnh kiếm chuyện chia rẽ, con có nói với bác gái nhà bến cạnh không?"
Giai Giai nói: "Con có nói rồi, con đánh không lại chị gái xấu tính, tất nhiên phải nói cho người lớn biết, ông nội nói rôi, chỉ có đồ ngốc mới xông lên dù biết rõ đánh không lại!"
Mạt Mạt nở nụ cười, Đại Song nhất định không ngờ miệng lưỡi của Giai Giai lại lanh lợi như vậy, Đại Song ganh tị với Mễ Mễ, nói với Mễ Mễ thì với tính cách của cô bé sẽ không để tâm, càng không đi mách lẻo, chỉ xem Đại Song như không khí thôi.
Nhưng Giai Giai thì khác, cô bé này không chịu thiệt thòi, hơn nữa tính cách cũng có chút xấu tính, miệng lưỡi cũng rất lanh lợi, giỏi lắm, Đại Song đã xui xẻo rồi.
Giai Giai đã mách lẻo, Mạt Mạt không đến nhà bên cạnh nữa, đi nữa cũng không tốt, thật ra Giai Giai đi sẽ có tác dụng hơn là cô đi, có lẽ Tiết Nhã chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống thôi!
Mạt Mạt véo khuôn mặt của Giai Giai: "Tối nay dì sẽ làm món cánh gà mà con thích ăn nhất."
Giai Giai rất vui mừng: "Tốt quá, dì là tốt nhất."
Buổi tối ăn cơm xong, Dương Lâm và Mễ Mễ đã trở về, Mạt Mạt nhìn Dương Lâm lạnh nhạt, thằng nhóc này có chút quá đáng rồi, Mạt Mạt đuổi Mễ Mễ đi lên lầu.
Mạt Mạt nói: "Đây là lần thứ mấy rồi hả? Cháu muốn tuyên bố chủ quyền cũng có chút quá sớm đó."
Dương Lâm không hề ngại ngùng, chỉ chậm rãi nói: "Dì Liên, đã có mấy nhà nói với dì để ý đên Mễ Mễ rồi chứ!"
Mạt Mạt nghẹn lại, đúng là có mấy nhà, được rồi, khoảng thời gian này cô quá bận rộn, mọi người đều đến tìm Mễ Mễ, nói rất thích Mễ Mễ, Mạt Mạt cũng không suy nghĩ quá nhiều, chủ yếu là Mễ Mễ còn quá nhỏi
Bây giờ Dương Lâm nhắc đến, Mạt Mạt cũng suy nghĩ nhiều hơn, để ý chính là thích đó, nhưng sao lần nào cũng khen ngợi con trai trong nhà mình chứ, thì ra là có ẩn ý ở bên trong!
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Vậy thì cháu hãy kiểm điểm một chút, dì và chú chưa có mở lời đồng ý đâu!"
Dương Lâm xoa xoa mũi, cậu thừa nhận mình có chút quá đáng: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Được rồi, mau đi về đi!"
Dương Lâm không nỡ đi về, Mạt Mạt đã gọi Mễ Mễ xuống, khuôn mặt Mễ Mễ đỏ bừng lên, Mat Mạt rất đau đầu, Dương Lâm đã thể hiện quá rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể lúc ban đầu Mễ Mễ còn ngơ ngác không hiểu, nhưng bây giờ cũng có chút hiểu rồi.
Từ nhỏ Mễ Mễ đã thân thiết với Dương Lâm, cậu luôn ra dáng một người anh trai lớn, bây giờ không còn dáng vẻ đó nữa, vô cùng chu đáo, Mễ Mễ cũng không ngốc nên đã phát hiện rồi.
Mạt Mạt không lên tiếng, Mễ Mễ có chút không dám nắm chặt đôi tay, hai tai đỏ ng lên: "Mẹ nuôi, con.”
Mạt Mạt nói: "Mẹ biết hết rồi, mẹ không phản đối, con thật sự thích Dương Lâm sao?" Mê Me hơi bối roi một chút, sau đó nói: "Dạ, con rất thích."
Mạt Mạt nắm tay của Mễ Mễ: "Từ nhỏ con đã trải qua nhiều chuyện nên trưởng thành sớm, mẹ nuôi cũng không nói nhiều nữa, nhưng mẹ nuôi nói cho con biết, cho dù là người thân thiết thế nào, đối xử với con tốt thế nào thì con cũng phải có giới hạn."
Mễ Mễ hiểu rõ, ý của mẹ nuôi muốn nói là con gái phải trân trọng bản thân nên gật đầu nói: "Dạ, con biết rôi mẹ nuôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận