Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1545. -

Chương 1545. -Chương 1545. -
Nhà của chị dâu Tôn rất dễ tìm, nhanh chóng dừng lại ở trước cửa sân, nhà của chị dâu Tôn vừa tu sửa lại nên trông mới hơn mấy căn nhà bên cạnh.
Bởi vì chị dâu Tôn mỗi tháng đều đang kiếm tiền, địa vị trong nhà cũng cao hơn rất nhiều, chị ấy bước xuống xe gọi người ra khiêng đồ đạc.
Mạt Mạt mở cốp sau, đi ra khiêng đồ là con dâu của chị dâu Tôn, Mạt Mạt gật gật đầu.
Chị dâu Tôn đợi con dâu đi rồi mới nói: "Mạt Mạt có muốn vào uống ly nước không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không đâu, tôi phải đi về nhà."
Chị dâu Tôn cũng không giữ lại, Mạt Mạt vừa tính mở cửa xe, cánh cửa căn nhà kế bên chị dâu Tôn mở ra, ánh mắt của Mạt Mạt bắt gặp Dương Tuyết.
Phía sau Dương Tuyết có một người đàn ông đi theo, người đàn ông lớn hơn Dương Tuyết, chau mày lại: "Sao lại không đi tiếp."
Dương Tuyết quay lưng kéo người đàn ông vào trong nhà, Mạt Mạt mới thu ánh mắt lại.
Mạt Mạt hỏi chị dâu Tôn vẫn chưa đi: "Người vừa bước ra là ai vậy? Chị có quen biết không?"
Chị dâu Tôn nói: "Quen biết, con dâu mới cưới của nhà họ Châu, hai người làm việc chung một xưởng, vừa kết hôn hơn một tháng, lần trước về tôi còn đi ăn tiệc cưới nữa, Mạt Mạt có quen biết sao?" Mat Mạt không nói gì: "Chị dâu, tôi đi trước đây."
Chị dâu Tôn thấy Mạt Mạt không trả lời cũng không có hỏi thêm, căn dặn Mạt Mạt lái xe cẩn thận liền đi vào nhà.
Mạt Mạt lái xe đi, nhớ lại lúc nãy sắc mặt của Dương Tuyết đã tốt hơn rất nhiều, trên khuôn mặt có thịt, xem ra cuộc sống cũng không tệ.
Kể từ khi xảy ra chuyện Đại Song lấy trộm tiền, Mạt Mạt đã không còn nhìn thấy Dương Tuyết nữa, không ngờ là kết hôn rồi, hy vọng Dương Tuyết đừng phạm sai lầm nữa, có thể sống đàng hoàng, đối với ai cũng là tin tức tốt.
Mạt Mạt vào thành phố, đi ngang qua trung tâm thương mại không kìm lòng được dừng xe lại, bây giờ cô nghỉ phép, có chút xíu ngứa tay.
Gần cuối năm, người ở trung tâm thương mại khá đông, đồ ăn đồ mặc đều đang giảm giá, Mạt Mạt không có mua quần áo nhưng đồ ăn thì đã mua khá nhiều.
Mạt Mạt mua hai túi đồ ăn vặt, tâm trạng rất tốt, nhưng vừa đến cửa đại viện thì không còn tâm trạng gì nữa.
Có hai người lớn tuổi đang đứng trước cửa, là ông bà ngoại của Mễ Mễ, không phải trí nhớ của Mạt Mạt tốt, mà là hai cụ già này khiến cô có ấn tượng mạnh.
Binh sĩ đứng gác nhìn Mạt Mạt đầy khó xử: "Chị dâu, hai người này đã chờ đợi rất lâu, họ nhất định phải gặp Mễ Mễ." Mat Mạt nhìn thấy hai cụ già muốn bước qua: "Chúng tôi không muốn gặp."
Mạt Mạt nói xong liền lái xe đi, cô không muốn bị người ta chặn lại.
Mạt Mạt trở về nhà, trước hết đến nhà hàng xóm tìm Mễ Mễ nói chuyện ngoài cửa, Mễ Mễ hoang mang: "Mẹ nuôi, đã cắt đứt quan hệ rồi mà, sao họ còn đến đây?"
Mạt Mạt phân tích: "Hai người đó không mang theo túi đồ, không phải đến thăm con đâu, nhất định là đến đòi tiền."
Mạt Mạt nói như vậy là có căn cứ, nhà bên ngoại của Mễ Mễ thật sự rất nghèo, còn trọng nam khinh nữ nữa, mắt thấy sắp đến Tết rồi, trong nhà không có tiền liền nhớ đến Mễ Mễ, trong mắt bọn họ Mễ Mễ chính là có tiền, vì tiền nên không sợ sự uy hiếp của Mạt Mạt nữa, tìm đến nhà cũng dám.
Mễ Mễ nghĩ đến nhà ngoại có chút không vui, lại có chút lo lắng: "Mẹ nuôi, liệu họ có đứng ở trước cổng ăn nói lung tung không?"
Mễ Mễ lo lắng, nhà bên ngoại vì tiền sẽ đứng ngoài cổng ăn nói lung tung, ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của mẹ nuôi.
Mạt Mạt hiểu rõ sự lo lắng của Mễ Mễ: "Không sao, con không cần nghĩ ngợi nhiều, đi chơi đi!"
Mễ Mễ vừa muốn đi thì Vương Thanh chạy đến, khuôn mặt để lộ vẻ gấp gáp: "Em mau đến cổng lớn đi, có hai cụ già nói em giành con, không để cô bé gặp ông bà ngoại, còn la lối bảo nhà em ức hiếp người khác, đang gây náo loạn ngoài cổng lớn kial”
Bạn cần đăng nhập để bình luận