Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 497. Nên 1

Chương 497. Nên 1Chương 497. Nên 1
Mạt Mạt yên lặng ngồi ở trên giường cạnh Trang Triều Dương, anh nắm tay Mạt Mạt: "Hướng Húc Đông thật sự có ý tứ, ông ta đặt tên cho đứa nhỏ này là Hướng Tịch, Tịch Dương."
"Đừng nghĩ nữa, không phải anh muốn nói chuyện gì với em à? Muốn nói chuyện gì?"
Trang Triều Dương liếc nhìn Mạt Mạt vừa mới thu dọn lại quyển vở: "Ý của Đổng Hàng, muốn mời em đến dạy môn nền tảng cho bọn anh."
Mạt Mạt choáng váng: "Anh ấy bảo em đến dạy môn nền tảng cho các anh? Sao em dạy được nhiều người như vậy?”
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Em chỉ cần dạy những người được chọn thôi, những người này đều là người có chút văn hoá, dạy bọn họ, bọn họ sẽ dạy người khác."
"Hoá ra là như vậy, nhưng sao lại bảo em dạy chứ?"
Trang Triều Dương giơ quyển vở lên lắc lắc: "Còn không phải là anh mang quyển vở em đã chỉnh sửa lại đến quân đồn sao? Vốn dĩ là muốn cho mọi người mượn để xem, học hỏi lẫn nhau, Đổng Hàng nhìn thấy, não bộ như được cứu sống."
Mat Mạt hỏi: "Chi có một mình em à?"
"Không phải, còn có Tiền Y Y."
Hai mắt Mạt Mạt loé sáng: "Quá tốt rồi, phải rồi, chúng em không cân phải ký thoả thuận giữ bí mật chứ!"
Trang Triều Dương bật cười: "Hai người các em chỉ dạy môn nền tảng, cũng không liên quan đến tư liệu, không cần ký thoả thuận giữ bí mật."
Mạt Mạt: "Chúng em phải dạy trong bao lâu? Bao giờ thì dạy?”
"Hôm nay anh ve thông báo trước, ngày mai chọn được địa điểm và thời gian rồi sẽ thông báo."
"Được, vậy em chuẩn bị trước một chút."
"Ừm, em ngủ đi, anh đọc sách."
Mạt Mạt nằm trong chăn: "Hôm nay không cần dạy anh sao?"
"Không cần, hai ngày nữa, anh đi theo học một lúc là được."
Mạt Mạt a lên một tiếng: "Vậy được rồi, em ngủ đây"
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon!"
Hôm sau Mạt Mạt thức dậy, Trang Triều Dương đang đứng bên cửa sổ, Mạt Mạt hỏi: "Bên ngoài tuyết vẫn rơi ạ?"
"Ừm, tuyết nhỏ."
Mạt Mạt xỏ giày xuống đất, tuyết đọng rất sâu, cau mày: "Tuyết sâu như vậy, sao anh đưa đứa bé đi được?”
Trang Triều Dương xoay người: "Không sao, bế đi là được, hôm nay chắc là phải dọn tuyết Ở quân đồn, vừa vặn anh xin nghỉ phép một ngày."
Mạt Mạt: "Đứa bé này ngay cả quần áo cũng không có, bế đi nhất định sẽ lạnh cóng mất."
Trang Triều Dương ngừng một lát: "Anh có cách, anh ra ngoài một lát trước đã."
Mạt Mạt có hơi mờ mịt, Trang Triều Dương có cách gì? Mạt Mạt đứng dậy đi làm bữa sáng, vừa nấu cháo xong, Trang Triều Dương đã ôm chăn men về.
Mat Mạt chăm chú nhìn chăn mêền, trên chăn có dấu đã kiểm tra, nghĩ đến một khả năng: "Anh đến tìm Tôn Nhuy hả? Chăn của Tôn Nhuy?"
Trang Triều Dương ném chăn mean lên trên ghế, lấy trong chăn ra một cái áo bông, Mạt Mạt nhìn thấy cũng là của Tôn Nhuy.
Miệng Mạt Mạt dài ra: "Đồng chí Trang Triều Dương, anh giành được như thế nào vậy?"
Trang Triều Dương đến nhà vệ sinh rửa tay, quay lại nói: "Anh thật sự không làm gì, chỉ là đứng trong phòng khách, nói chuyện tối hôm qua, Tôn Nhuy giải thích, anh không đáp lời lại, Tôn Nhuy sợ hãi nên cầm đồ ra, cuối cùng cô ta thực sự không còn đồ gì có thể móc ra được nữa, anh cầm đồ trở về, sự việc chính là như vậy."
Mạt Mạt cười: "Tôn Nhuy bị anh hù sợ chết rồi, anh còn không thua kém lời nói đâu!"
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, để anh nấu cơm, em vất vả chút, sửa lại cho đứa bé kia." Mat Mat gật đầu: "Được."
Mạt Mạt cầm áo bông của Tôn Nhuy, vải và bông đều mới, ngay cả chăn mền cũng mới, những thứ này Tôn Nhuy không kiếm được, xem ra là Cảnh Lượng cho rồi, Mạt Mạt thâm nghĩ, Cảnh Lượng thật sự không tiếc gì, cũng gián tiếp nói rõ Tôn Nhuy thật lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận