Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 222. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 2

Chương 222. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 2Chương 222. Không biết xấu hổ tới cỡ nào 2
Liên Thu Hoa chảy nước mắt, thật sự hoảng hồn,'Coi như chị xin em, giúp Hướng Hoa nhà chị với."
Mat Mat mặt lạnh, vẫn nói như vậy, "Tôi không có năng lực, không giúp được."
Ngô Mẫn vừa đi vào đã nghe được câu này, thiện ý nhắc nhở,"Chúng ta đương nhiên biết cô không có năng lực này, nhưng nhà họ Khâu có, chuyện điều tra hay không điều tra còn không phải chỉ do một câu nói sao?"
Mạt Mạt càng lạnh lùng hơn, híp mắt,"Có phải bà đã quên tôi đã nói với gì những gì hay không?”
Ngô Mẫn đương nhiên nhớ rõ, cũng là bởi vì nhớ rõ, mới nhớ tới Mạt Mạt, lợn chết không sợ nước sôi,"Con trai tôi sắp xảy ra chuyện rồi, tôi không quản được nhiều như vậy, chuyện này cô giúp thì giúp, không giúp cũng phải giúp."
Mạt Mạt có chút tức giận,"Nếu tôi không giúp thì sao?"
"Vậy tôi sẽ tố cáo cô, nghe nói cô làm việc tại cửa hàng bách hóa, không có quan hệ với nhà họ Khâu, cô có thể vào sao, xem như không làm gì được cô, cũng sẽ làm cho cô không tiếp tục làm việc được nữa."
Điền Tình nóng nay"Ba uy hiếp chúng tôi." Ngô Mẫn rất đắc ý,"Đúng, coi như uy hiếp may người đi."
Ánh mắt Mạt Mạt nhìn Liên Thu Hoa và Hướng Hoa, đáy mắt châm chọc, đây là đã thương lượng xong xuôi rồi, mềm không được thì trở mặt, nói trở mặt có chút lạ, các cô không phải đã sớm trở mặt sao?
Ngô Mẫn thấy Mạt Mạt không nói gì, coi là bắt được bảy tac càng được voi đòi tiên "Hiện tại mấy người không chỉ phải giúp con trai tôi, mà còn phải đổi công việc cho nó, tòa nhà bách hóa cũng không tệ."
Mạt Mạt giễu cợt nhìn Ngô Mẫn. Ngô Mẫn cũng không ngu, biết trường học là chỗ thị phi, nhưng bà ta cũng không dọa quá lớn, thật sự cho rằng cô sợ sao?
Liên Thu Hoa thấy Mạt Mạt không còn mắt sắc đanh đá, cũng không lên tiếng, trong lòng vô cùng sảng khoái, Mạt Mạt cũng có ngày hôm nay, thay đổi bộ dáng hèn mọn vừa rồi, thẳng lưng nói,"Em họ, em có bản lĩnh như thế thì cũng tìm công việc chính thức cho chị đi."
Điền Tình tức giận đến mức thân thể sôi sục,'Mấy người không biết xấu hổ."
Hai chữ em họ này khiến thần sắc Mạt Mạt lập tức thay đổi, lãnh khốc nhìn chằm chằm Liên Thu Hoa,"Tôi đã từng nói, đừng có gọi tôi là em họ nữa, có phải chị quên rồi không?"
Ánh mắt Mạt Mạt quá đáng sợ, giống như có thâm cừu đại hận, Liên Thu Hoa sợ hãi, bi hu đến mức phải trốn sau lưng Hướng Hoa, không dám ra oai nữa.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, cười nhạo nhìn Ngô Mẫn, gọi em trai út tới, để em trai út về phòng ngủ lấy bài thi ra.
"Chị, là cái này sao?"
"Ừ"
Mat Mạt lắc bài thi,"Tôi ấy à, ưu điểm cá nhân không nổi bật, nhưng ưu điểm đối phó với tiểu nhân ngược lại xuất chúng, đây là bài thi tôi thi ở tòa nhà bách hóa, không bị sai chỗ nào, tôi lấy được thành tích tốt nhất mà vào đó, mở to hai mắt nhìn cho kỹ đi"
Ngô Mẫn không tin Mạt Mạt có quan hệ lại không cần mà tự mình đi thi, đây không phải ngốc sao? Không thể nào.
"Thầy Hướng cũng ở đây, trình độ nhất định hơn tôi, nhìn cho thật kỹ đi."
Hướng Hoa cũng không tin, bước lên nhìn, đỏ mặt, mấy đề phía trên, anh ta cũng không biết làm. Ngô Mẫn thấy sắc mặt con trai mình thì còn có cái gì không hiểu, lúc này không phô trương nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, gượng cười,"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
"Tôi cũng không nghĩ là hiểu lầm đâu, không phải mới vừa còn muốn tố cáo sao? Con người của tôi ấy à, cũng muốn vì xã hội cống hiến một chút." Ngô Man khẩn trương,"Cô muốn làm gì?"
Mat Mạt cười khẽ,"Báo cáo, bà đây không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao?"
Ngô Mẫn bởi vì sợ hãi nên thanh âm bén nhọn,"Tôi không cho phép, cô không thể làm thế."
"Dựa vào cái gì không thể?"
Vì sao Ngô Mẫn lại được ga cho Hướng Húc Đông, đây đều là vấn đề, trong nội tâm bà ta bất an, một mực sợ bị người vạch trần tố cáo, không dám ở lâu thêm, lôi kéo con trai mình nhanh chóng rời đi.
Hướng Hoa vẫn luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, bực mình bỏ đi, Thanh Nghĩa hỏi,"Chị, chị có cách đối phó bọn họ thì sao còn nghe bọn họ uy hiếp vậy?"
"Chị chỉ muốn biết những người này rốt cuộc không biết xấu hổ tới cỡ nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận