Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1241. Mưu tính 1

Chương 1241. Mưu tính 1Chương 1241. Mưu tính 1
Mưu tính 1
Thiếu niên mười mấy tuổi đã bắt đầu chú ý đến ngoại hình rồi, khuôn mặt của Tùng Nhân liền nhăn lại.
Khởi Hàng không quan tâm đến làn da của Tùng Nhân, cậu ấy quan tâm: "Anh thấy hôm nay em đã đi đi về về rất nhiêu chuyến, kiếm được bao nhiêu tiền? Nói cho anh nghe nào?"
Tùng Nhân nhắc đến tiền liền cười tít mắt: "Tụi em chưa có đếm, nhưng mà có lễ cũng không ít, túi của em đã đầy rồi, anh Khởi Hàng, một lát đợi Dương Lâm và Trịnh Khả đến rồi, tụi em đếm xong sẽ nói cho anh nghe."
Khởi Hàng cười nói: "Được thôi."
Dương Lâm và Trịnh Khả ăn cơm xong liền qua đây, Trịnh Khả là ngày đầu tiên tham gia, cô bé vô cùng hào hứng đấy!
Mạt Mạt tắt nụ cười, con nha đầu Trịnh Khả này có máu liều như Diệp Phàm, Mạt Mạt từng nghe Vương Thanh nói lúc Diệp Phàm mới bắt đầu mở xưởng thì không có ai Ủng hộ, nhưng Diệp Phàm đặc biệt quyết đoán, dựa vào máu liều khiến nhà xưởng phát triển ngày càng đi lên, về điểm này Mạt Mạt rất bái phục.
Mạt Mạt tự hỏi cô không có cái máu liều giống như Diệp Phàm. Mat Mat rửa chén xong đi ra, trên bàn trà toàn là tiền, đều là một hào hai hào thôi, mệnh giá lớn nhất chỉ có một đồng, mọi người đều đang vuốt tiền.
Mạt Mạt cũng tham gia vào, sau hơn hai mươi phút, toàn bộ đều đã đếm xong, Khởi Hàng xác nhận thêm lần nữa: "Thật sự có một trăm sao?"
Dương Lâm gật đầu: "Đúng là một trăm."
Khởi Hàng nghiến chặt răng: "Không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy, đúng là không thể xem thường bất cứ ngành nghề nào hết!"
Tùng Nhân nói: "Anh Khởi Hàng, không phải ngày nào cũng nhiều như vậy, tụi em có mấy ngày không đi, hôm nay đi mọi người đều chờ đợi nên mới bán được nhiều, bình thường cũng chỉ hai mươi mấy thôi."
Khởi Hàng cười nói: "Trừ đi một phần ba tiền vốn thì tụi em kiếm được cũng không ít đó."
Dương Lâm nói: "Là một phần tư tiền vốn, em có tính rồi."
Khởi Hàng: "Tiền vốn thấp vậy sao?"
Mạt Mạt đang cột tiền cho Tùng Nhân và tiếp lời: "Chỉ là một ít trái cây đang rộ mùa, còn lại đều là đá hết, thứ đắt nhất chính là đường phèn, mấy đứa nhóc này mua trái cây cũng không cần đến chợ, trực tiếp đến nhà nông dân già gần đó, vừa rẻ vừa lợi."
Thanh Nghĩa tắt nụ cười: "Thật không ngờ Tùng Nhân lại có đầu óc kinh doanh như vậy đấy!"
Khởi Hàng nói: "Đừng có khen ngợi Tùng Nhân nữa, em thấy đây là chủ ý của Dương Lâm đẩy!"
Dương Lâm ngại ngùng nói: "Bởi vì tiền vốn của tụi em không nhiều nên mới phải tính toán kỹ lưỡng như vậy."
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng nhìn nhau một cái, đứa trẻ này đúng là tài năng kinh doanh mài
Mạt Mạt đứng dậy, cô còn phải đến nhà chị dâu Vương đặt vịt sốt nữa, mấy ngày nữa Thanh Nghĩa chọn xong địa chỉ sẽ phải đi rồi, Mạt Mạt chuẩn bị mang về cho người trong nhà một ít, còn có một số đặc sản ở bên này.
Mấy ngày tiếp theo, Thanh Nghĩa và Khởi Hàng chạy khắp nơi để chọn địa chỉ, có nhiều khi tận trời tối cũng chưa thấy quay về.
Những đứa trẻ cũng rất bận rộn, ngày nào cũng đi bán nước đá thì ra chỉ có hai thằng nhóc Dương Lâm và Tùng Nhân, sau này mới có thêm Trịnh Khả.
Đừng thấy Tùng Nhân và Dương Lâm không thích hai vợ chồng Trịnh Nghĩa, nhưng Trịnh Khả là đứa trẻ có tam quan chính trực, cũng rất hiểu chuyện, mặc dù trông rất ngọt ngào nhưng tính cách lại rất giống với những đứa trẻ trong khuôn viên, lại có máu liều nên Tùng Nhân và Dương Lâm rất hoan nghênh.
Có đứa trẻ thứ nhất gia nhập thì tự nhiên sẽ có đứa thứ hai, còn có mấy đứa đánh võ đài với Tùng Nhân nữa.
Mùa hè những đứa trẻ trong khuôn viên dấy lên cơn sốt kiếm tiên, những người lớn cũng rất vui mừng, bọn trẻ con đánh nhau cũng không cân đền tiền thuốc men, còn có thể đỡ đần tiền nhà tốt biết mấy.
Lúc bắt đầu cha mẹ của bọn trẻ còn tưởng kiếm được không bao nhiêu, số tiền ít ỏi, có thể phụ tiền nhà mua bó rau cũng không tệ rồi, nhưng không ngờ thu nhập lại rất khả quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận