Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1530. -

Chương 1530. -Chương 1530. -
Mạt Mạt nắm lấy ngón tay thô ráp của Trang Triều Dương, nói thật thì mới bắt đầu cô cũng không quen lắm, nhưng sau đó từ từ cũng quen rồi, cô ngạc nhiên khi nghe Trang Triêu Dương nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, làm quân tẩu không dễ, thật sự không dễ dàng gì.
Trang Triều Dương sẵn thế ôm lấy Mạt Mạt: "Năm nay anh định xin nghỉ phép về Thủ Đô đón Tết có được không?”
Mạt Mạt trở nên kích động: "Thật sao?"
Trang Triều Dương: "Có khi nào anh gạt em chưa?"
Mạt Mạt vô cùng kích động, năm nay ông bà nội qua đời, cô rất nhớ cha mẹ, mặc dù sức khỏe của cha mẹ khá tốt, nhưng cô vừa nghĩ đến cái chết của ông bà nội thì trong lòng rất lo lắng, sợ cha mẹ sẽ rời xa cô.
Rất nhiều lần nằm mơ đều mơ thấy cha mẹ, cô nhớ cha mẹ, năm nay biết Trang Triều Dương bận rộn, mấy lần cô cố nhịn không nhắc đến, bây giờ Trang Triều Dương chủ động nhắc đến, Mạt Mạt ôm lấy cổ của Trang Triều Dương, dùng cằm dụi dụi: "Cảm ơn!"
Bàn tay lớn của Trang Triều Dương giữ đầu của vợ mình, để vợ tựa vào vai anh: "Trong nhà người nên nói lời cảm ơn phải là anh." Trước kia anh ở nhà, còn có thể giúp vợ việc trong việc ngoài, bây giờ đều nhờ vào một mình vợ, chăm sóc bốn đứa con, xã giao với mọi người, càng phải quản lý công ty, gia đình này bà xã mới là người cho đi nhiều nhất.
Mạt Mạt tựa một lúc, sợ chị dâu Tôn trở về nên nhanh chóng ngồi thẳng người lại, tỏ vẻ nghi ngờ: "Hôm nay sao anh lại cảm tính như vậy?"
Trang Triều Dương trừng mắt: "Anh đã muốn nói lâu rồi, chỉ là không có cơ hội mà thôi."
Khuôn mặt Mạt Mạt bỗng đỏ bừng lên, cái gì mà không có cơ hội, buổi tối về nhà không phải có cơ hội sao, nhưng mà con sói đói khát này chỉ muốn làm những chuyện không thể miêu tả.
Trang Triều Dương gan giọng: "Bà xã, chúng ta phải lập tức đi ra khỏi cửa thôi, bộ dạng này của em, anh chỉ muốn vào phòng ngủ thôi."
Khuôn mặt Mạt Mạt càng đỏ hơn, vợ chồng già bao nhiêu năm rồi, Trang Triều Dương còn chọc ghẹo cô, Mạt Mạt nhéo Trang Triều Dương một cái, nhiệt độ trên khuôn mặt cũng hạ nhiệt, cầm túi xách đi ra ngoài cửa và hối thúc: "Đi thôi, Tề Hồng đang đợi đói”
Trang Triêu Dương cúi đầu nhìn vết nhéo trên cánh tay mình, bà xã mạnh tay quá, đau thật!
Lúc Mat Mat và Trang Triêu Dương đến thì pháo của tiệm chụp hình đã để sẵn rồi, lắng hoa Mạt Mạt chuẩn bị giao đến rồi, đang đặt ngay trước cửa.
Tề Hồng rất bận rộn, không có thời gian tiếp đón Mat Mat chào hỏi một cái liên chuẩn bị khai trương.
Tiếng pháo vang lên, tiệm chụp hình khai trương rồi, khách khứa đang chờ đợi ùn ùn bước vào trong tiệm.
Mạt Mạt kéo tay Thất Cân lui vào khu vực an toàn, người cũng không ít đó.
Tùng Nhân giao Thất Cân cho mẹ, trái tìm đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng rồi, cậu bé kéo Tâm Bảo đi vào trong tiệm giúp đỡ.
Trang Triều Dương bế Thất Cân, con trai út vẫn còn nhỏ, rất sợ bị dọa phải: "Đừng sợ, có cha ở đây rồi."
Đôi mắt đen láy của Thất Cân nhìn cha, chầm chậm mở miệng nói: "Con là con trai mà."
Trang Triều Dương: "...
Thằng quỷ nhỏ này, nửa câu còn lại cũng không thể nói hết sao? Nói thêm con không sợ khó khăn vậy sao?
Mạt Mạt cố nhịn cười, chỉ nhìn chằm chằm hai cha con.
Triệu Hiên lau mồ hôi bước ra, lần đầu tiên Trang Triêu Dương thấy Triệu Hiên tàn tạ như vậy: "Anh làm sao thế này?"
Triệu Hiên chỉnh lý lại quần áo: "Khách hàng chen chúc quá, giống như chụp hình không cần tiền vậy, có hai nhà nếu không có tôi can thì suýt chút đã đánh nhau rồi."
Trong lòng Triệu Hiên vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà cũng chứng minh một điêu, tiệm của vợ nhất định có thể kiếm được tiền, anh ấy cũng có thể yên tâm rồi, thật sợ tiệm không kiếm được tiền, bà xã sẽ chịu không nổi.
Mạt Mạt nhìn thấy việc kinh doanh của cửa tiệm đắt khách, Tê Hồng cũng không có thời gian quan tâm họ nên chuẩn bị đi về nhà.
Triệu Hiên vẫn còn ở lại bên này, tiễn cả nhà Mạt Mạt rời khỏi, quay lưng lại trở vê.
Mạt Mạt trở về nhà thì thấy Dương Lâm đứng ở trước cửa, phía sau dẫn theo Đại Song, Tiểu Song vừa khóc xong.
Mat Mạt ngơ ngác: "Chuyện gì thế này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận