Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1506. -

Chương 1506. -Chương 1506. -
Chỗ ngồi đã được phân chia từ trước, ngồi cùng bàn Mễ Mễ là một cô bé mập mạp, cô bé mặc váy, trong tay còn cầm quả táo, đôi mắt to khẽ chớp: "Cậu thật là xinh đẹp."
Lần đầu tiên Mễ Mễ được người khác khen như thế, đỏ mặt: "Cậu cũng xinh đẹp."
Tình bạn giữa trẻ con được thành lập nhanh như vậy, chỉ với mấy câu, chia sẻ đồ ăn vặt, đã thành bạn tốt rồi.
Ánh mắt Mạt Mạt liếc qua nhìn cha mẹ của cô bé, hai người mặc cũng không tệ, điều kiện trong nhà rất tốt, căn cứ vào ánh mắt của Mạt Mạt, người đàn ông chắc là làm việc ở đơn vị trụ sở.
Mẹ cô bé rất dịu dàng, vươn tay ra: "Xin chào, tôi là mẹ của Đặng Khiết, Cảnh Thu Mai."
Mạt Mạt bắt tay lại: "Liên Mạt Mạt, mẹ của Mễ Mễ."
Sau đó Mạt Mạt và Cảnh Thu Mai nói chuyện, cô ấy hỏi Mạt Mạt: "Hôm nay chỉ có cô đưa con đến à?"
Mạt Mạt thật không muốn để lộ nội tình, cười nhạt: "Cha bọn nó bận."
Hai người cũng kết thúc câu chuyện phiếm, bởi vì giáo viên tới nên phụ huynh cũng đi ra ngoài.
Mạt Mạt ở cửa ra vào nhìn một lúc, thấy Mễ Mễ đang nói chuyện với các bạn nhỏ xung quanh, chuẩn bị rời đi, lại thấy Dương Lâm dẫn Đại Song tới. Dương Lâm: "Di Liên."
Mạt Mạt: "Đại Song chuyển trường rồi hả?"
Dương Lâm bảo Đại Song tự đi vào, gật đầu: "Ý của mẹ cháu, bảo Đại Song chuyển tới học ở gần đại viện, cách nhà gần, mẹ cháu cũng có thể trông coi một chút."
Tiết Nhã như này là muốn giáo dục Đại Song thật tốt: "Sao lại xuống cấp? Dì nhớ là năm nay Đại Song nên lên lớp hai chứ.”
Dương Lâm đi theo Mạt Mạt: "Nền tảng của Đại Song không tốt, ở trường tiểu học trong thành phố cũng không học được cái gì, còn chẳng bằng học lại lần nữa”
Mạt Mạt và Dương Lâm ra khỏi toà nhà dạy học, Dương Lâm nhìn phụ huynh đang đi ra ngoài, rất cảm khái: "Ban đầu trường học ở bên này, phần lớn đều là trẻ ở đại viện, hiện tại người nhiều hơn không ít”
Mạt Mạt: "Đại viện bên này là khu vực khai thác trọng điểm, một số nhà lầu đã xây dựng xong vào ở rồi, người tự nhiên sẽ nhiề, sang năm nên xây thêm trường học rồi."
Dương Lâm nói: "Năm nay trường học của chúng cháu đã chuẩn bị thi công xây toà nhà dạy học mới và toà nhà thí nghiệm rồi! Đáng tiếc là cháu không gặp được rồi."
Hai người nói chuyện phiếm rất nhanh đã tới cửa chính, Mạt Mạt mở cửa xe: "Dì đi trước đây." Dương Lâm cười: "Tạm biệt dì Liên."
"Ừm."
Mạt Mạt lái xe đi rồi, Cảnh Thu Mai vẫn luôn đi theo sau lưng Mạt Mạt mới lên tiếng nói với chồng: "Có phải ngay từ đầu anh đã nhận biết cô ấy hay không?”
Đặng Sinh cười gật đầu: "Đúng vậy, lần trước đến đặc khu họp, nghe người ta nói đến cô ấy, vừa rồi anh cũng không nhận ra, nhưng nghe thấy đại viện, mới xác định."
Cảnh Thu Mai càng tò mò hơn, đuổi theo chồng hỏi, có phải là truyền ra sự kinh ngạc nào hay không.
Vậy mà Mạt Mạt không biết, nhưng nghe Mễ Mễ nói, cô bé và Đặng Khiết trở thành bạn tốt, Mạt Mạt cũng không để ý, trong mắt của cô, ánh mắt của cha mẹ Đặng Khiết mới là chính.
Bắt đầu vào tháng chín, thời gian trôi qua nhanh hơn, như thể vừa chớp mắt đã hết một ngày, Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng.
Thời gian đã đến trung tuần, Mạt Mạt cho mình nghỉ trước, chờ mấy ngày nữa Thẩm Triết sẽ tới.
Mạt Mạt ở nhà thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai, Trang Triều Dương về đại viện đón cô, sau đó đi máy bay, tới thành phố D trước, sau đó mới đi xe đến thành phố C, buổi tối là có thể tới.
Mạt Mạt chuẩn bị tương đối nhiều đồ, thành phố C ở trong núi, nhiệt độ chênh lệch lớn, phải cầm theo áo dày, tổng cộng là hai va li hành lý. Tùng Nhân nhân nhịn nửa ngày: "Mẹ, có phải me mang theo hơi nhiều hay không? Mẹ đến bên kia cái gì cũng có."
Mạt Mạt bày ra vẻ mặt con chả hiểu gì: "Đừng coi thành phố C là thành phố Z, trong đất liền phát triển chậm, nhất là thành phố ở trên núi, giao thông chưa phát triển, xây dựng cũng bị trở ngại, mức sống của mọi người không cao bằng bên này, mẹ mang theo những thứ này còn thấy thiếu ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận