Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1312. Số tiền bất ngờ 2

Chương 1312. Số tiền bất ngờ 2Chương 1312. Số tiền bất ngờ 2
Số tiền bất ngờ 2
Bữa cơm này cả nhả Mạt Mạt ăn rất thoải mái, buổi chiều đi dạo khắp nơi, chụp rất nhiều hình rồi cả gia đình mới về nhà.
Lúc về tới nhà đã là bốn giờ chiều, Mạt Mạt đem cá chia cho nhà họ Dương và nhà họ Vương một ít, số còn lại nuôi ở trong lu nước.
Mạt Mạt về đến nhà đã nhận được cuộc gọi của Từ Lị: "Hôm nay em đi kiếm chị đã gặp trúng đồ thần kinh."
Mạt Mạt nói: "Hôm nay em muốn đến sao không gọi điện thoại trước?"
Từ Lị nói: "Em cũng chỉ là đột xuất thôi, em tưởng chị ở nhà, không ngờ lại không có, Mạt Mạt, hôm nay em đã gặp một tên thần kinh, còn muốn đi theo em vào trong đại viện nữa! Ở trước cửa chặn em lại suốt nửa tiếng đồng hồ, em không có quan tâm đến anh ta, cuối cùng anh ta còn đưa hết quà cho em, lúc về em xem cũng giật mình, đều là đồ tốt."
Mat Mạt: ".. Nguoi em nhìn thấy có phải là Kỳ Dung không?"
Từ Lị nhớ lại: "Hình như đúng là tên này, anh ta biết em có thể vào đại viện nên kéo quần áo không cho em đi, em chưa bao giờ thấy người nào mặt dày như vậy, còn gọi em là chị nữa, cũng không xem anh ta đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có mặt mũi mà gọi ra miệng được chứ?"
Mạt Mạt xoa xoa trán: "Anh ta vì muốn đạt được mục đích, đừng nói là gọi chị, gọi mẹ cũng được."
Từ Lị: "... Vẫn còn người như vậy hả?"
Mạt Mạt: "Ừ."
Từ Lị nhanh chóng phản ứng lại: "Mạt Mạt, thì ra anh ta thật sự quen biết với nhà chị đó, em còn tưởng là lừa đảo nữa, biết vậy em đã dẫn anh ta vào rồi."
Mạt Mạt: "Đừng nha, tụi chị không quen biết, anh ta giống như em nói chính là đồ thần kinh."
Từ Lị: ".. Vậy số quà trong tay em phải làm sao đây?"
Mạt Mạt: "Có thứ gì vậy?”
Mạt Mạt giơ ngón tay cái lên: "Bánh trái, quần áo nhập khẩu, còn có một số rượu ngoại cao cấp, em cũng chưa từng nhìn thấy."
Mạt Mạt còn tưởng sẽ tặng thêm những thứ đồ khác: "Em giữ lấy đi!"
Từ Lị: "Hả? Em giữ lấy hả?"
Mạt Mạt: "Ừ, coi như trúng số tiền bất ngờ đi."
"Như vậy không tốt lắm thì phải?"
Mạt Mạt: "Cho dù trả lại cho anh ta thì anh ta cũng sẽ không lấy đâu, anh ta đã ném cho em rồi thì không có ý định lấy lại."
Từ Lị nghĩ lại thì cũng đúng, lúc đó người đàn ông ném rất tùy ý, giống như ném rác vậy, Từ Lị đã bị chạm den lòng tự ái, cô ay đâu phải nhặt đồ nát đâu.
Nhưng Từ Lị nhìn đống đồ đang trải trên giường, bỏ đi thì tiếc quá, anh đã làm tổn thương lòng tự ái của tôi thì tôi sẽ coi như phí bồi thường tỉnh thần. Từ Lị tự an ủi xong thì trở nên vui vẻ, định gửi bưu điện về cho cha mẹ, những thứ này đều là đồ tốt đó.
Mat Mạt và Từ LỊ trò chuyện thêm một lúc thì cúp máy, Trang Triều Dương đã nấu cơm xong.
Mạt Mạt đã kể chuyện Kỳ Dung tới đây, Trang Triều Dương: "Anh ta đúng là quá cố chấp."
Mạt Mạt nói: "Tin tức của Thẩm Triết chắc cũng sắp đến rồi, hy vọng có thể nghe ngóng chuyện gì đó, cũng biết lý do tại sao Kỳ Dung lại làm như vậy."
Trang Triều Dương nói: "Cái tên Kỳ Dung này không đơn giản, anh định kêu Thiết Trụ tạm thời đừng theo Phạm Đông nữa."
Mạt Mạt: "Ừ, kẻo để Kỳ Dung biết thì phiền phức đấy!"
Trang Triều Dương cũng lo lắng cái này, anh nghe nói Kỳ Dung biết nơi ở của Hướng Hoa, trong lòng cũng cảnh giác hơn, nếu như để tên Kỳ Dung này biết anh đi theo Phạm Đông thì nhất định sẽ làm lớn chuyện.
Trang Triều Dương ăn cơm xong liền đến tìm Vương Thiết Trụ, lúc về đến nhà, Mạt Mạt hỏi: "Bây giờ Đại Mỹ thế nào rồi?"
Trang Triều Dương nói: "Đại Mỹ đã mở tiệm thịt xiên, việc làm ăn rất tốt, còn kêu em có thời gian hãy dân các con qua đó nữa."
Mạt Mạt: "Tuần sau đi, tuần sau cả gia đình chúng ta qua đó."
Trang Triều Dương: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận