Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1606. -

Chương 1606. -Chương 1606. -
Mat Mat đi ngang qua thư viện còn cố tình nhìn thêm vài cái, thật sự là không có nhiều người lắm.
Mạt Mạt có thể khẳng định Tùng Nhân nhất định đang ở trong phòng ngủ, con trai của cô cô hiểu rất rõ, thằng nhóc này mới kết thúc tập huấn quân đội, nhất định đang nằm lười biếng trong phòng!
Hai mươi phút đã đến phòng ngủ, Liên Thanh Bách đăng ký với nhân viên quản lý ký túc xá, Liên Thanh Bách là nam nên có thể trực tiếp đi vào trong.
Mạt Mạt thì phải đợi ở dưới lần, Thất Cân cũng phải đi theo.
Mạt Mạt tự kiếm một chỗ mát mẻ ngồi đợi, nói với anh cả không cần phải xuống vội, để Tùng Nhân dẹp hết đống đồ ăn thì vừa hay mang vali hành lý xuống.
Liên Thanh Bách nói: "Được."
Lúc Liên Thanh Bách đến phòng ngủ, trong phòng ngủ không biết đang chơi trò gì mà cười rất lớn.
Bây giờ đang nghỉ phép nên không có ai quản lý.
Liên Thanh Bách gõ cửa, rất nhanh chóng có người đến mở cửa ra, bởi vì là ký túc xá nam nên không có nữ sinh xuất hiện, ăn mặc cũng vô cùng tùy tiện, chỉ mặc chiếc quần đùi ra mở cửa.
Thằng nhóc Hoàng Hâm vừa mở cửa đã ngớ người, lẽ ra còn tưởng là bạn học cùng lớp, thế nào lại là phụ huynh, thể nào còn có một đứa bé đáng yêu, Hoàng Hâm thấy đứa bé đáng yêu nhìn chằm chằm lồng ngực cậu ấy, khuôn mặt đỏ bừng lên, lồng ngực cậu ấy đang dán tờ giấy, hơn nữa còn ở chỗ không thể miêu tả.
Rầm một tiếng vang lên, cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Liên Thanh Bách tối sầm mặt lại, đám nhóc này đúng là lắm trò mài
Liên Thanh Bách đứng chờ đợi, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt ồn ào, chắc là đang dọn dẹp phòng ngủi
Chưa đợi không bao lâu, cánh cửa phòng ngủ mở ra lần nữa, lần này người đến là Tùng Nhân, cậu bé gãi đầu: "Cậu cả, sao cậu lại đến vậy! Sao không gọi điện thoại đến trước."
Liên Thanh Bách hừ một tiếng: "Nếu như cậu gọi điện thoại đến thì làm sao biết con đang làm cái trò gì?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân cảm thấy mình bị oan, ý kiến chơi đánh bài thật sự không phải cậu bé nghĩ ra, nhưng lại không thể giải thích, một cái phòng ngủ, mối quan hệ là khắng khít nhất, cậu bé chỉ có thể cười ngơ ngẩn.
Thất Cân đột nhiên lên tiếng: "Anh cả, dây kéo quần của anh chưa kéo kial"
Tùng Nhân cứng đờ người, cảm thấy giống như bị sét đánh vậy, cậu bé cúi đầu nhìn Thất Cân, kỳ lạ thốt lên một tiếng: "Sao em lại đến Thủ Đô vậy?" Tùng Nhân chỉ nghe Hoàng Hâm miêu tả khuôn mặt của cậu cả, chưa đợi Hoàng Hâm nói xong, giỏi lắm, nhanh chóng dọn dẹp, lúc nãy bước ra ánh mắt đều tập trung lên người cậu cả, thật sự không nhìn thấy em trai.
Thất Cân nở nụ cười để lộ tám chiếc răng nhỏ: “Anh đoán xeml”
Tùng Nhân ngẩng cao cổ: "Mẹ đến rồi đúng không, mẹ chúng ta đến rồi!"
Thất Cân cảm thấy có một anh trai quá thông minh thì không có gì thú vị, cậu bé thở dài như người lớn, anh em trong nhà đều thông minh, bình thường thiếu đi rất nhiều thú vui!
Nhưng khuôn mặt Liên Thanh Bách thì cứ tối sam lại: "Đừng tìm nữa, mẹ cháu đang ở dưới lầu, cháu cứ cho cậu đứng ở trước cửa để ngắm nhìn phong cảnh sao?"
Lúc này Tùng Nhân mới chú ý đến, chà, hành lang không biết từ lúc nào đã có rất nhiều học sinh, cậu bé nhanh chóng mở cửa ra và cười trừ: "Cậu cả mau vào trong."
Trong lòng Tùng Nhân không sợ cha của mình, nhưng lại khá sợ cậu cả, cảm giác sợ hãi này đều bắt nguồn từ anh họ cả, mỗi khi nghe câu chuyện thảm thương của anh họ cả, cậu bé đều cảm thấy cậu cả rất tàn bạo, cho nên trong lòng của Tùng Nhân, cậu cả là không thể chọc ghẹo! Cho dù cậu cả đối xử với cậu bé thân thiện thế nào, cậu bé cũng không dám chọc ghẹo cậu cả. Cậu bé nhớ mẹ từng nói năm xưa cậu ca đã chăm sóc mẹ như thế nào, nếu như cậu bé thật sự chọc giận cậu cả thì đừng nói là cậu cả trừng trị cậu, nói không chừng mẹ cũng sẽ ra tay, cậu không muốn bị hai bên treo lên đánh.
Liên Thanh Bách bước vào phòng ngủ, đôi mắt sắc lẹm dò xét, khụ, trước kia xét phòng quen rồi, vừa bước vào phòng ngủ thì không sửa được căn bệnh này.
Sau đó sắc mặt Liên Thanh Bách càng tối đen lại, trường học quân đội cũng là kiểu bán quân sự quản lý, cái này mà gọi là phòng ngủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận