Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 373. Bà ngoại 1

Chương 373. Bà ngoại 1Chương 373. Bà ngoại 1
Trang Triều Dương đột nhiên kêu Lâm Sâm dừng xe, Mạt Mạt hỏi,"Sao vậy?"
Trang Triều Dương chỉ vào sau xe,'Anh nhìn thấy cha mẹ.”
Hai tay Mạt Mạt nắm lấy ghế trên xe, nhìn phía sau, kích động nói,"Là cha mẹ kìa."
Mat Mat nói rồi mở cửa xe, Trang Triều Dương lo lắng đuổi theo,"Chậm một chút, đừng chạy nhanh như vậy, chậm một chút."
"Em biết mà!"
Mạt Mạt đồng ý ngoài miệng, nhưng tốc độ chạy một chút cũng không chậm lại, Trang Triêu Dương nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Điền Tình thấy con gái chạy tới, vỗ sau lưng con gái hai cái "Bây giờ con đang mang thai đó! Sao có thể chạy hả?"
Mạt Mạt xoa phía sau, thè lưỡi, ôm cánh tay Điền Tình,"Không phải vì con thấy hai người thì kích động quá sao? Cha mẹ, sao hai người lại đột nhiên tới đây?"
Liên Quốc Trung thấy con gái sau khi kết hôn thì mập hơn, hài lòng gật đầu, cười: "Con quên rồi sao, con gửi điện tín cho chúng ta, khiến cha và mẹ con vui chết đi được, mắt thấy sắp tới Trung thu nên nghỉ hai ngày đến đây xem thử."
Điền Tình nói tiếp: "Con là lần đầu tiên mang thai, không thấy con, mẹ không yên lòng, hai ngày này mẹ ngủ đều không ngon giấc."
Mạt Mạt ôm Điền Tình,"Mẹ, mẹ thật tốt."
Liên Quốc Trung hu một tiếng,'Vậy còn cha thì sao?"
Mạt Mạt lấy lòng mà cười cười,"Cha cũng tốt."
Liên Quốc Trung lúc này mới hài lòng, ánh mắt nhìn Trang Triều Dương, đấm vào bả vai anh một cái,"Làm cha rồi, cần phải chăm sóc tốt cho Mat Mạt."
Trang Triều Dương bảo đảm,"Cha, cha yên tâm."
Điền Tình lôi kéo Mạt Mạt nhỏ giọng hỏi,"Người bên cạnh Trang Triều Dương là ai, sao cứ nhìn chằm chằm vào mẹ vậy?"
Mạt Mạt sửng sốt,"Mẹ, mẹ không nhớ sao?"
Điền Tình cau mày, nhìn quen mắt, nhưng không nhớ rõ, ông ta là ail
Miêu Chí há mồm, bờ môi run rẩy,"Tình Tình, cha là cha con, con không nhớ cha sao?"
Điền Tình nắm chặt tay con gái, ký ức đang dần quay về, trong thoáng chốc, bà một thân một mình đứng ở cửa thôn, vẫn mãi chờ, chờ hai năm, chờ được tin cha mình đã chết, sao cha bà lại còn sống được?
Không thể nào, rõ ràng đã chết, ông nội tự tay chôn cất mà.
Mạt Mạt choáng váng, chuyện gì đây?"Mẹ, nhà chúng ta không có bức hình nào của ông ngoại sao?”
"Lúc mẹ bảy tuổi thì có, sau này ông ngoại con mất rồi, ông cố con đốt hết mấy thứ của ông ngoại con rồi."
Mắt Miêu Chí có chút đục ngầu, ẩm ướt, ông lau khóe mắt,"Trở về nói, trở về rồi cha sẽ nói."
Mạt Mạt nhìn phía sau xe, không ngồi được nhiều người, Liên Quốc Trung nói: "Cha và Triều Dương đi bộ là được, mọi người đi về trước đi!"
Điền Tình vừa nắm lấy ta con gái, vừa nắm lấy tay chồng mình, lúc này, trong nội tâm bà rất sợ hãi, người đã chết, làm sao còn sống, bà không muốn cách xa chồng mình.
Liên Quốc Trung dùng sức nắm lẫy tay vợ mình,"Con gái ở bên cạnh em, anh rất nhanh sẽ đến."
Điền Tình lúc này mới chậm rãi buông tay ra, Miêu Chí muốn tiến lên nhưng lại không dám, chỉ có thể cách Mạt Mạt, nhìn con gái mình.
Mạt Mạt lôi kéo mẹ ngồi lên xe, Điền Tình lên xe đột nhiên nói: "Mạt Mạt, về nhà con đi."
Điền Tình khiếp đảm, bà sợ, đã bao nhiêu năm, lúc bà bảy tuổi thì cha đã rời đi, chín tuổi thì đã mất, bà năm nay 43 tuổi, trống rỗng ròng rã ba mươi sáu năm, cho dù Miêu Chí thật sự là cha bà, nhưng ba mươi sáu năm, Miêu Chí có phải là lại có gia đình, bà không muốn gặp mặt người xa lạ.
Miêu Chí cảm giác được mâu thuẫn phòng bị của con gái đối với ông, trong lòng vô cùng khó chịu, "Được, được, nghe theo con."
Mạt Mạt lúc này nói gì đều vô dụng, chỉ có thể ôm Điền Tình, nhẹ vỗ về phía sau lưng, để mẹ tận lực bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận