Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 330. Ông tôi 2

Chương 330. Ông tôi 2Chương 330. Ông tôi 2
Ông tôi 2
Bà Vương về nhà, Mạt Mạt đoán hôm nay cha mẹ sẽ không về, cô suy nghĩ một để lại một ít nho và rau, sau đó lấy bút viết một lá thư. Cô không chờ nữa, định quay về bộ đội luôn.
Mạt Mạt đến Bình Trấn lúc hơn ba giờ chiều, đang suy nghĩ làm thế nào để trở lại quân đội, khi chiếc xe jeep phát ra tiếng bíp bíp, Mạt Mạt quay đầu lại nhìn: “Lý Thông."
Lý Thông dừng xe rồi nhảy ra ngoài: "Chị dâu, đúng là chị thật, em còn tưởng mình nhìn nhầm!"
Mạt Mạt đặt giỏ sau xuống, thò tay vào túi sau di chuyển đồ vào trong không gian, may mắn là cô có tầm nhìn xa, sợ bị phát hiện nên đã dùng vải che túi sau.
Thừa dịp Lý Thông không chú ý, Mạt Mạt rút tay vê: "Chị trở vê Dương Thành dọn dẹp nhà cửa, cậu tới trấn làm øì thế?"
"Vào thị trấn tiễn người ạ. Chị dâu, chị ngồi lên trước đi, đưa giỏ cho em."
Mạt Mạt: "Nặng lắm, để chị giúp cậu!"
Lý Thông cười nói không cần, nhẹ nhàng bỏ lên xe, Mạt Mạt cảm ơn.
Lý Thông gãi đầu: "Chị dâu, chị khách sáo quá."
Đến quân đội, Lý Thông giúp Mạt Mạt khiêng giỏ lên lâu, Mat Mat lấy ra một chùm nho: "Của nhà trông, em lấy về ăn thử đi."
"Vâng, em sẽ không khách sáo nữa, cám ơn chị dâu."
Mạt Mạt đợi Lý Thông rời đi bèn đóng cửa lại, don đồ trong giỏ ra ngoài.
Có hơn mười cân nho và hơn mười cân rau, Mạt Mạt lấy thêm hai cân rưỡi bột mì ở trong không gian ra nữa, không dám lấy nhiều hơn.
Mạt Mạt chia hai cân rưỡi nho và năm cân rau đưa cho Triệu Tuệ.
Triệu Tuệ nhận lấy giỏ Mạt Mạt đưa: "Sao em mang nhiều đồ đến đây vậy?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Hôm nay em trở về Dương Thành, thu hoạch rau củ và nho, gửi cho chị một ít."
Triệu Tuệ: "Sao không nhà một ngày rồi hãng trở lại?"
Mạt Mạt nói: "Em rất muốn nhưng cha mẹ không ở nhà, cha mẹ về quê nên em về luôn. Hôm nay thằng bé vẫn ngoan ngoãn chứ?"
"Đỡ nhiều rồi, không khóc nhiều nữa."
Mạt Mạt đi tới cửa phòng ngủ, thấy cậu bé đã ngủ: "Được rồi em về đây, trong nhà còn có rau củ cần thu dọn."
"Được, chị không tiễn em nữa."
Mạt Mạt về nhà không đi đường nhỏ mà đi đường chính, vừa đi ra đã thầy Cảnh Tinh Tinh đứng chặn trước một anh quân nhân.
Cảnh Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạt Mạt, cô ta nâng cao đầu, giống như cố ý nói với Mạt Mạt: "Tiểu Lâm, sức khỏe của ông Miêu thế nào rồi?"
Anh quân nhân họ Lâm có chút nghi hoặc, không biết Cảnh Tinh Tinh này lại giở trò gì, hờ hững đáp: "Thủ trưởng rất khoẻ."
Cảnh Tinh Tinh: "Được, nếu như ông nội Miêu có chuyện gì thì anh phải thông báo cho tôi càng sớm càng tốt."
Anh quân nhân họ Lâm giật giật khóe miệng, tại sao thủ trưởng có việc mà lại phải thông báo cho Cảnh Tinh Tinh? Cảnh Tinh Tinh đang giở trò gì nữa đây? Anh nên tránh xa Cảnh Tinh Tinh ra thì tốt hơn: “Tôi còn có việc, đi trước đây."
Nhìn thấy anh quân nhân họ Lâm rời đi, Cảnh Tinh Tinh đắc ý đuổi theo Mạt Mạt: "Cô nghe thấy tôi vừa nói gì không?”
Tai Mạt Mạt rất tốt, huống hồ Cảnh Tinh Tinh còn cố ý nói to. Mạt Mạt không đáp lại mà bước chân nhanh hơn một chút.
Cảnh Tinh Tinh không thích Liên Mạt Mạt, không chỉ vì Liên Mạt Mạt ngang bằng cô ta, mà quan trọng hơn là khí chất của Liên Mạt Mạt tản ra từ trong xương cốt của cô, đây là điều mà cô ta đã học rất nhiều năm mà cũng không thể học được.
Mạt Mạt càng phớt lờ cô ta, cô ta càng muốn chèn ép Mạt Mạt, giống như đây là cách duy nhất để chứng tỏ răng cô ta vượt trội hơn. Thấy Mạt Mạt đã đi xa, Cảnh Tinh Tinh hét lên: "Ông tôi là Miêu Chí, thủ trưởng mới tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận