Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1735. -

Chương 1735. -Chương 1735. -
Mat Mạt lấy chăn mền: "Chăn men đều là đồ mới, còn phòng thì bảo mẫu đã từng ở, xin đừng chê bai."
Được rồi, nhà Mạt Mạt chỉ có duy nhất một phòng cho khách, phòng của bọn nhỏ, Mạt Mạt không định mở ra.
Lục Linh lắc đầu, bọn họ làm sao lại chê bai cơ chứ, hơn nữa căn phòng cũng rất tốt.
Lục Linh nghĩ đến bảo mẫu hận nghiến răng, hỏi Mạt Mạt: "Tổng giám đốc Liên, bảo mẫu nhà cô làm sao lại sa thải vậy?"
Mạt Mạt cười: "Không phải sa thải, chị dâu Tôn trở về hưởng phúc, bọn nhỏ nhà chúng tôi đều đã đi học ở bên ngoài, chỉ còn một đứa nhỏ ở nhà, cũng không cần bảo mẫu, cho nên cứ luôn để đó không mời bảo mẫu."
Hiện tại Lục Linh đã hận chết bảo mẫu rồi, đối với bảo mẫu trên toàn thiên hạ đều có địch ý: "Tổng giám đốc Liên, tôi nói cho cô biết, bảo mẫu không thể tin được, cho tiền là có thể bán đứng cô, dù cho có là người già, thảo nào người hầu ở cổ đại đều phải ký khế ước, quả nhiên đó mới là sự cam đoan."
Lục Linh căm hận, Giai Giai là thịt trong lòng của cô ấy, đứa nhỏ bị bắt cóc, ngày nào cô ấy cũng khóc, hiện tại hai mắt vẫn đang sưng lên!
Mạt Mạt nói: "Hai người cũng nhanh nghỉ ngơi đi, hiện tại thấy đứa nhỏ không sao, hai người cũng có thể yên tâm rồi."
"Ai, cảm ơn tổng giám đốc Liên."
Lục Linh bế Giai Giai trở về phòng, Thất Cân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần ở cùng với con nhóc mập nữa rồi.
Mạt Mạt vô cùng muốn cười, xoa đầu con trai: "Thời gian không còn sớm, nhanh lên lầu đi ngủ thôi!”
"Vâng!"
Ngày hôm sau Mạt Mạt gặp được ông cụ Cát, mập mạp, vẫn luôn cười híp mắt, ôm Giai Giai, tuyệt đối không có ai nghi ngờ hai người không phải ông cháu.
Giai Giai ôm ông nội, nhưng khiến cho ông cụ sướng đến phát điên, ôm Giai Giai tay cũng không buông ra.
Mạt Mạt là người nhạy cảm vô cùng, mặc dù ông cụ Cát đang cười, nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt còn lại đánh giá cô!
Ông cụ Cát bảo Giai Giai ngoan ngoãn một chút, mở miệng nói: "Vẫn muốn gặp tổng giám đốc Liên một lần, không nghĩ tới lại là phương thức này, cũng coi như là có duyên phận rồi."
Mat Mat cười: "Quả thật là duyên phận."
Mạt Mạt mắng thầm trong lòng, con cáo già, đến là nói duyên phận.
Ông cụ Cát thở dài: "Giai Giai bị bắt cóc là việc xấu trong nhà, đều nói việc xấu trong nhà cũng không rêu rao ra bên ngoài, nhưng tổng giám đốc Liên cũng không phải người ngoài, tôi cũng không có øì giấu diếm, đều là do đứa con dâu út ghen ghét! Gia môn bất hạnh."
Mạt Mạt thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, ông cụ mở miệng ra đã coi cô như người nhà rồi hả? Thật sự rất ranh mãnh.
Cát Minh nhìn cha, quả nhiên gừng vẫn cay độc, hôm qua anh ấy cứ mãi không tìm được lý do để mở miệng, nhìn cha già một cái, tới đã chắp nối.
Ông cụ Cát xoa đầu cháu gái, lúc đứa nhỏ này sinh ra coi như là có phúc khí, quả nhiên có phúc khí, nhìn mà xem, rõ ràng là tai họa, vậy mà cứ thế biến thành chuyện tốt.
Ông cụ Cát có mắt nhìn, ông ấy ở thành phố P là ông lớn trên thương trường, nhưng ở trong nước thật sự không có chỗ đứng, chủ yếu là do mấy người con trai không được.
Thằng cả đáng tin cậy chỉ là quá an phận, nói trắng ra chính là quá thành thật, thằng hai quá tỉnh ranh, từ sáng đến tối giở thủ đoạn trộm cắp gian trá không có tác dụng gì, thằng ba không có bản lĩnh gì lòng đố kị lại quá mạnh, ông ấy muốn phát triển cũng không dám, bởi vì không có người thừa kế thích hợp.
Ông ấy chỉ có thể nghĩ đến việc chọn lựa từ đời cháu, bây giờ mới vừa mở miệng, đều cho là ông ấy thích Giai Giai, vẫn luôn nuôi nấng ở bên cạnh, thật ra đã quyết định chọn cô bé rồi! Mới có tai hoạ như hôm nay. Thật ra ông ay nhìn trúng chính là đứa cháu trai lớn, ông cụ Cát ngẫm lại mà trong lòng lại thấy mệt mỏi.
Mạt Mạt không biết trong lòng ông cụ Cát nghĩ rất nhiều, cô vững vàng cực kì, vẫn luôn uống trà.
Ông cụ Cát đặt Giai Giai xuống: "Đứa nhỏ không có chuyện gì, tôi gặp được cũng yên lòng, nhà họ Cát nợ tổng giám đốc Liên một phần ân huệ, vậy thì tôi lại nợ thêm nhiều phần nữa, trong nhà cần phải chỉnh đốn, đứa nhỏ trước cứ để ở chỗ của tổng giám đốc Liên, qua ít ngày nữa thì đón trở về."
Mạt Mạt choáng váng, đứa nhỏ để ở chỗ cô định làm gì?
Cát Minh cũng bối rối, nhưng từ nhỏ đã nghe lời của cha, anh ấy không biết trong lòng cha tính toán cái gì, thế nhưng chỉ có thể nghe lời.
Giai Giai là vui vẻ nhất: "A, quá tốt rồi, con không cần rời khỏi anh nhỏ nữa rồi."
Mạt Mạt nhìn Giai Giai hoạt bát, ý cười nhiều hơn, hôm nay Thất Cân đến trường còn nghĩ cô bé đi rồi, trong nhà lại yên tĩnh, nếu biết cô bé ở lại, nhất định con trai sẽ trợn tròn mắt.
Mạt Mạt cảm thấy mình có chút xấu xa, vô cùng hy vọng nhìn thấy con trai trợn tròn mắt.
Mạt Mạt lại không đồng ý trước, ngược lại trò chuyện với ông cụ, ông lừa tôi, tôi lừa ông, đều cười ha hả, thế nhưng đang ngầm muốn lấy được những thông tin mà mình muốn. Cuối cùng ông cụ Cát coi như thấy rõ, không tính toán được Liên Mạt Mạt, có loại cảm giác có đối thủ, cuối cùng ông cụ đưa ra đòn sát thủ, nói là muốn thành lập một hạng mục làm từ thiện, Mạt Mạt mới nới lỏng giữ cô bé lại.
Ngày hôm đó Lục Linh mua không ít quần áo và đồ dùng đưa tới, buổi chiều người nhà họ Cát đều đi rồi, chỉ để lại cô bé.
Te Hồng trở về hỏi Mạt Mạt: "Sao cô lại giữ lại?"
Mạt Mạt cười: "Nhà họ Cát quả thực rất loạn, hôm nay tôi chỉ nghe ngóng đơn giản đã cảm thấy rối bời, ông cụ Cát đích thực là vì suy nghĩ cho cô bé, nhưng chủ yếu cũng muốn kéo quan hệ với tôi, cuối cùng hợp ý, làm từ thiện, ông cụ đã có thành ý như vậy, tôi cũng giữ cô bé lại."
Tề Hồng: "Hoá ra là như vậy."
Mạt Mạt không nói, nhà họ Cát làm về y dược, sau này Mạt Mạt đối với phương diện này có nhu cầu lớn, hiện tại có ơn huệ rồi, vậy thì giá thành sau này, tiết kiệm được không ít tiền, tiền còn lại có thể trợ giúp không ít người!
Mạt Mạt cảm thấy mình càng lúc càng giống gian thương, tính toán xa như vậy, cô cũng bội phục chính mình.
Thất Cân đang đen mặt, con cáo mập không đi, ai u, trái tim của cậu bé, thật là khó chịu, không đúng, là chỗ nào cũng khó chịu.
Thất Cân thích nhất đọc sách vào buổi tối, bây giờ thì hay rồi, cô bé ngửa cổ: "Anh nhỏ, chúng ta xem tivi đi!"
Thất Cân: "Không xem."
Cô bé: "Thế nhưng em thích xem!"
"Đó là sở thích của em."
"Anh nhỏ, chúng ta xem tivi đi!"
Thất Cân: "...
Te Hồng cũng cười đau đến sốc hông: "Ai u, con bé ở lại quá chính xác, nhìn Thất Cân mà xem, sống động biết bao."
Mat Mạt cười: "Đúng vậy."
Giai Giai có đòn sát thủ, anh không đồng ý em sẽ khóc, sau đó Thất Cân phải thỏa hiệp.
Mạt Mạt sờ tóc con trai, giữ cô bé lại thật sự quá chính xác.
Nhưng ngày hôm sau, Mạt Mạt lại làm khó chính mình, cô bé quá nhỏ, cô phải đi làm, làm sao dẫn theol
Nhưng bây giờ tự mình đào hầm, quỳ để lấp đi, chỉ có thể dẫn theo cô bé đi làm.
Giai Giai rất nghe lời, Mạt Mạt làm việc, cô bé chơi bên cạnh, Mạt Mạt thơm Giai Giai một cái: "Giai Giai thật nghe lời."
Giai Giai ngoẹo đầu: "Giai Giai rất thích đến công ty với ông nội, vì có thể đi theo ông nội, Giai Giai vẫn luôn rất nghe lời."
Mạt Mạt không muốn chửi thề, thảo nào đứa nhỏ này sẽ bị lạc, đều là ông cụ Cát tự mình làm. Nhà Mat Mat có thêm một bé con, Mat Mat phát hiện, các chị dâu đến nhà cô làm khách nhiều hơn, người nào đến cũng thích sờ vào Giai Giai, mỗi lần đều sẽ nói: "Đứa nhỏ này lớn lên thật vui vẻ."
Đứa bé mập Giai Giai này, quả thực rất vui vẻ, hơn nữa vẫn luôn cười híp mắt, thật là đáng yêu.
Giai Giai mới đến bao lâu, đã nhận không ít fan mẹ ruột và bà nội, mỗi lần đi ra ngoài chơi trở về, trong túi đều có đồ ăn.
Thất Cân thì càng đen mặt hơn: "Em mà còn ăn nữa thì thật sự thành con lợn con rồi."
Giai Giai xoắn xuýt nhìn bánh bích quy trong tay, ăn cũng không được, không ăn cũng không được, cuối cùng quyết tâm nhét vào trong miệng Thất Cân.
Thất Cân muốn bùng cháy, bánh bích quy đã bị cắn rồi, đã bị cắn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận