Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 97. Người anh em tốt Hướng Triều Dương! 1

Chương 97. Người anh em tốt Hướng Triều Dương! 1Chương 97. Người anh em tốt Hướng Triều Dương! 1
Người anh em tốt Hướng Triều Dương! 1
Hai anh em đi xuống lầu một, người đang đứng chờ mua rượu và thuốc lá cũng không ít, hai người phải đứng xếp hàng. Liên Thanh Bách thương lượng với Mạt Mạt: "Em gái, chúng ta định mua loại thuốc lá và rượu nào vậy?”
Mạt Mạt đã sớm nghĩ kỹ trước đó rồi: "Thuốc lá Đại Tiên Môn và rượu Phần."
Liên Thanh Bách kinh ngạc: "Loại này cũng cao cấp lắm đấy."
"Đương nhiên rồi, anh cả đính hôn làm sao mà dùng loại kém được chứ."
"Vậy đến khi kết hôn thì sao?"
"Thuốc lá Phong Thu và rượu Cảnh Chỉ."
Liên Thanh Bách không hiểu: "Tại sao cấp bậc lại giảm xuống rồi?"
"Có phải anh bị ngốc không thế, lúc anh kết hôn có bao nhiêu người, lúc đính hôn là có bao nhiêu người hả?"
Liên Thanh Bách cực kỳ bội phục: "Khó trách cha chúng ta lại yên tâm giao nhà cho em quản lý như thế."
Mạt Mạt kiêu ngạo: "Dĩ nhiên là thế rồi, em lợi hại lắm đấy." Chỉ chốc lát sau đã đến lượt hai người bọn họ, Mạt Mạt nói: "Đồng chí, mười gói Đại Tiền Môn, bốn chai rượu Phần."
Nam đồng chí bán rượu gảy bàn tính: "Một gói Đại Tiền Môn giá ba hào, mười gói là ba đồng. Rượu Phần mỗi chai ba đồng, bốn chai là mười hai đồng. Tổng cộng là mười lăm đồng."
Liên Thanh Bách chờ tính toán xong liền đưa tiền ra. Mạt Mạt bỏ thuốc lá và rượu vào trong túi vải rồi đưa cho anh cả cầm, hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng bách hoá thì đụng phải chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý có ấn tượng rất sâu sắc với Mạt Mạt, liền cười nói: "Cô bé, cháu đến mua đồ à?"
Mạt Mạt cười gật đầu: "Dạ phải, cháu đến mua thuốc lá và rượu. Chủ nhiệm Lý đi đâu mà vội thế ạ?"
Chủ nhiệm Lý thấy xung quanh không có ai nên nhỏ giọng nói khẽ với Mạt Mạt: "Còn không phải là sắp tới ngày Quốc tế Lao động sao, đến lúc đó cửa hàng bách hoá sẽ có chương trình đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều thứ không cần phiếu vẫn có thể mua được. Đến lúc đó sẽ công bố ra ngoài. Cô bé, cháu cần cái gì thì cứ ghi lại trước rồi đến tìm chú, chú sẽ giữ lại cho cháu."
Mạt Mạt kinh ngạc, tại sao chủ nhiệm Lý lại đối xử với cô tốt như vậy? Chủ nhiệm Lý nhìn ra được sự nghi hoặc của Mạt Mạt, cười nói: "Cháu là cháu gái của chị Ngọc Linh, vậy cũng coi như là cháu gái của chú rồi."
Mạt Mạt cũng hơi choáng một chút, cô cũng không tin chỉ dựa vào một câu giới thiệu cháu gái của dì Trương mà đáng để chủ nhiệm Lý gọi cô là cháu gái ông ấy. Người sáng suốt đều nhìn là có thể nhìn ra được Mạt Mạt không có liên quan gì đến Trương Ngọc Linh cả.
Mặc dù Mạt Mạt nghi hoặc, nhưng người ta đã nói như vậy rồi, nếu cô vẫn còn từ chối sẽ thành ra không biết tốt xấu. Hơn nữa cô cũng phải chuẩn bị nhiều thứ, nếu không có cửa quen biết ở trạm lương thực thì có người quen ở cửa hàng bách hoá cũng có thể dễ dàng hơn một chút. Vì vậy cô liền cười và nói cảm ơn: "Dạ, vậy thì cháu cảm ơn chủ nhiệm Lý."
Chủ nhiệm Lý cười: "Sau này cháu cứ gọi chú là chú Lý là được rồi. Thôi, chú còn bận việc đi trước đây"
Chủ nhiệm Lý tên là Lý Đức Cường. Vốn dĩ ông ta cũng không coi trọng Mạt Mạt cho lắm, chỉ nghĩ rằng Mạt Mạt là con của đồng nghiệp chị dâu. Hôm qua đi làm khách mới từ trong miệng bác Khâu biết được bọn họ muốn nhận cô bé này làm cháu gái, vậy thì về sau còn không phải là cháu gái của ông ta sao?
Con gái nuôi cháu gái nuôi trong thời đại này cũng không giống như cách xưng hô tương đối châm chọc ở thời hiện đại. Trong thời đại này, làm cháu gái gì đó cũng tương đương như là người nhà, là hàng thật giá thật.
Liên Thanh Bách đi ra khỏi cửa hàng bách hoá mới hỏi: "Người đàn ông lúc nãy là ai thế?"
Mạt Mạt kể lại những chuyện trước đó cho anh nghe một lượt: "Chuyện chính là như thế đây, em cũng không biết vì sao nữa."
Liên Thanh Bách cũng không nghĩ ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa: "Về nhà rồi nói lại cho cha chúng ta nghe, chắc là cha có thể đoán được."
"Được rồi."
Liên Thanh Bách và Mạt Mạt đi cùng với nhau. Bởi vì ngoại hình hai người không giống nhau lắm, vậy nên hai người đi chung với nhau quả thật rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Hơn nữa hai người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng Mạt Mạt còn nhăn mũi, thỉnh thoảng làm nũng, thấy thế nào cũng giống như hai người đang có ý với nhau.
Từ đằng xa Hướng Hoa đã nhìn thấy nên đi theo suốt cả một đường. Càng đi theo thì mặt anh ta càng thêm vặn vẹo, trong lòng lại hừ lạnh, còn tưởng rằng Liên Mạt Mạt là một đoá hoa sen tuyết cao quý, không ngờ cô lại không biết liêm si như vậy, thông đồng với người ta ở khắp nơi.
Hướng Hoa đi theo cả một đường như vậy, nếu Liên Thanh Bách không phát hiện được thì quả thật quá có lỗi với cái chức vị đại đội trưởng của anh, thế nên anh cố ý dẫn đi về phía con hẻm nhỏ ít người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận