Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1607. -

Chương 1607. -Chương 1607. -
Trên mặt bàn ở dưới đất lộn xộn, cốc trà, còn có giấy tờ không được thu dọn sạch sẽ, cuối cùng chính là mặt đất, không quét sạch còn chưa nói, còn có chỗ nào cũng là dép.
Mỗi chỗ Liên Thanh Bách nhìn thấy, không khí lại nén thấp hơn một chút, cổ của Tùng Nhân cũng rụt lại một chút, đây là điềm báo cậu cả sắp nổi giận.
Mắt Liên Thanh Bách đang nhìn về phía quần áo bẩn chất đống trong chậu, tất thối đen kịt, vô cùng bắt mắt.
Thất Cân nhìn anh cả, ở trong buồng ngủ yên tĩnh phát ra tiếng nói: "May mà hôm nay người tới không phải cha, anh cả, anh thoát được một kiếp rồi."
Tùng Nhân trừng mắt với Thất Cân đang đổ dầu vào lửa, thằng nhóc này, cố ý, đây là đang nhắc nhở bác cả chứ đâu.
Liên Thanh Bách xoa đầu Thất Cân, không định nổi giận, nếu không phải hôm nay nghe thấy em gái dạy dỗ con cái như thế nào, anh ấy đã không nhịn được cơn thịnh nộ từ lâu rồi.
Liên Thanh Bách đưa hành lý cho Tùng Nhân: "Mẹ cháu mang đồ ăn cho cháu, mau chóng thu dọn đi, mẹ cháu còn đang chờ ở dưới lầu đó, sắp xếp xong đồ ăn, thì cùng nhau đi xuống dưới."
Tùng Nhân thấy cậu cả không nổi giận thì thả lỏng, lại vừa nghe đến đồ ăn, vội vàng mở hành lý ra. Hành lý vừa mo ra, được lắm, đều là đồ ăn, phần lớn đều là đồ mà cậu bé thích ăn.
Tùng Nhân ai u một tiếng lấy ra hải sản cay, cái lọ này sao lại là nhà máy của anh họ: "Sản phẩm mới của nhà anh họ à."
Thất Cân nghi hoặc giải thích: "Mẹ làm, anh họ giúp đỡ xếp vào, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Tùng Nhân cảm động, hoàn toàn không chú ý tới, Thất Cân là thằng nhóc một chữ quý như vàng, hôm nay lại vô cùng nhiều lời.
Thất Cân hừ hừ, còn lâu cậu bé mới nói là cậu bé nhớ anh cả đâu.
Tùng Nhân thu dọn đồ đạc cũng nhanh, mở ngăn tủ, một mạch nhét vào, sau đó im lặng, chỉ nhét được một nửa.
Lúc này Liên Thanh Bách mới lên tiếng: "Hình như mang có hơi nhiều."
Lông mày của Tùng Nhân giật giật, đâu chỉ nhiều, chỗ này còn thừa lại một nửa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân không muốn chia cho buồng ngủ bây giờ, dù thế nào cũng phải chờ cậu bé trở về, bây giờ chia vội, mọi người sẽ ăn sạch trước.
Chờ cậu bé trở về ăn, còn có thể để cho buồng ngủ nhìn hay sao, cậu bé còn lâu mới ngốc.
Tùng Nhân ném tất cả lên giường, sau đó dưới ánh mắt sắc bén của cậu cả, lưu loát gấp chăn mền thành miếng đậu hũ. Liên Thanh Bách vẫn cảm thây không hài lòng: "Chăn chưa bằng, huấn luyện quân sự vô ích rồi à?"
Tùng Nhân nén cảm xúc trợn trắng mắt, trong lòng cậu cả đang nén lửa giận nên cố ý gây chuyện, vội vàng nhanh chóng vuốt lên nếp nhăn.
Lần này Liên Thanh Bách đã hài lòng rồi, kéo Thất Cân đi ra ngoài trước, Tùng Nhân vội vàng nhảy xuống giường, kéo hành lý theo sau.
Mạt Mạt nhìn thấy Tùng Nhân đen sạm đi thì đau lòng, nắm vuốt cánh tay cậu bé: "Gầy rồi."
Lần này Mạt Mạt không trợn mắt nói lời bịa đặt, Tùng Nhân thật sự gầy, góc cạnh trên mặt cảm giác càng rõ ràng hơn.
Tùng Nhân vừa nhìn thấy mẹ thì làm nũng: "Mẹ, gửi thêm chút đồ ăn ngon qua bưu điện cho con là con có thể béo trở lại."
Tùng Nhân vẫn đang trong độ tuổi tham lam, là lúc tham lam nhất.
Mạt Mạt bảo đảm: "Cách một đoạn thời gian mẹ sẽ gửi qua bưu điện cho con một ít, con thích ăn cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ."
Liên Thanh Bách cảm thấy, em gái đã nuông chiều con cái: "Mạt Mạt, em cũng đừng quá nuông chiều thằng nhóc này."
Liên Thanh Bách cũng nhịn không được nghĩ, cứ một đoạn thời gian Tùng Nhân lại nhận được một kiện hàng, đều là đồ ăn, anh ấy không dám nghĩ tiếp nữa, hình ảnh quá đẹp. Mat Mat xua tay: "Nhà em không thiểu những thứ đồ ăn này, vốn dĩ đã quân sự hoá, tiêu hao nhiều sức lực, nhất định phải bồi dưỡng cho tốt."
Liên Thanh Bách còn muốn nói Trang Triều Dương là quân sự hoá chính quy kìa, sao không thấy em thường xuyên đưa đồ ăn, đương nhiên, lời này không nói ra miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận