Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 833. Phân gia 1

Chương 833. Phân gia 1Chương 833. Phân gia 1
Phân gia 1
Hướng Hoa nghĩ rằng người khác có được thành công quá đơn giản, cho rằng chỉ là do nắm bắt cơ hội thôi. Cái đó sai hoàn toàn rồi.
Hướng Hoa không biết Ngụy Vĩ, nhưng Mạt Mạt từ trong sách mà cô được học đã hiểu rõ Ngụy Vĩ rồi. Ngụy Vĩ không chỉ có cơ hội, anh ta còn có năng lực và kiến thức của bản thân.
Chủ yếu nhất chính là, Ngụy Vĩ ở trường học kết giao với bạn bè. Những người này trong tương lai đều là người có năng lực trong các lĩnh vực khác nhau.
Mà Hướng Hoa thì ngược lại, cho rằng chiếm cứ thiên thời địa lợi, lại quên chuyện con người. Những người mà Hướng Hoa kết giao đều chỉ có một chút năng lực, nhưng phần năng lực này đều là do gia đình người ta cho chứ không phải là năng lực của bản thân người đó.
Lúc này cái mà Hướng Hoa có thể lợi dụng chính là hiểu biết về tương lai, nhưng nếu như thật sự gặp phải vấn đề, bởi vì nên tảng không vững chắc, gặp phải chuyện nhỏ thì còn được, nhưng nếu gặp phải biến cố lớn thì cả tòa nhà sẽ sụp đổ.
Mạt Mạt sợ nhất chính là mấy mơ ước xa vời của Hướng Hoa. Anh ta đưa tới mấy ý tưởng vượt thời đại để áp dụng vào thời đại này, thúc đẩy bước chân của thời đại. Kết quả cuối cùng của Hướng Hoa như thể nào, Mạt Mạt không muốn suy nghĩ. Anh ta tự tìm đường chết cũng tốt, đều không liên quan gì đến họ cả.
Thái độ Mạt Mạt kiên quyết: "Mặc kệ trong tương lai Hướng Hoa có thành công như thế nào thì anh ta là anh ta, chúng tôi là chúng tôi, vĩnh viễn chỉ là hai đường thẳng song song, chúng tôi sẽ không giao nhaul”
Mạt Mạt nói xong đứng lên, từ trong túi lấy ra mười đồng đặt lên bàn: "Lúc nãy tôi đã nhìn giá rồi, đây là trả cho phần của tôi. Tôi về trước đây, cô cứ từ từ thưởng thức."
Chu Tiếu cắn môi, xuyên qua cửa sổ nhìn Mạt Mạt rời đi, thẳng đến khi bóng dáng Mạt Mạt biến mất, mới thu hồi ánh mắt.
Hướng Hoa từ bên trong đi ra, vỗ vai Chu Tiếu an ủi: "Em đã làm rất tốt rồi, đừng khổ sở."
Đôi mi dài của Chu Tiếu rũ xuống, vừa rồi cô ta nhìn thấy Hướng Hoa trong gương, khóe mắt che giấu nụ cười, thở dài nói: "Em không ngờ thái độ cô ấy lại kiên quyết đến như vậy, em xin lỗi, em không giúp được cho anh rồi."
Hướng Hoa động lòng nắm tay Chu Tiếu: "Đừng nói như vậy, em chịu giúp anh thì anh đã rất vui rồi."
Cái mà Chu Tiếu muốn chính là Hướng Hoa cảm ơn mình, trong lòng cô ta đắc ý, đấu với cô ta, Ngô Tiểu Điệp còn quá non! Thật sự cho rằng cô ta chỉ đơn thuần đồng ý đánh cuộc thôi sao!
Mạt Mạt đến khu dạy học, còn khoảng hai mươi phút nữa là sẽ vào tiết. Cô vừa muốn lên lâu, Ngô Tiểu Điệp chạy ra: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, chỉ mười phút, chỉ mười phút thôi."
Mạt Mạt đau đầu, đã đoán được vì sao Chu Tiếu và Ngô Tiểu Điệp người trước kẻ sau muốn tìm cô, khuôn mặt lạnh lùng: "Hai người các cô lần sau nếu có đánh cuộc thì đừng có lôi tôi vào, ok?”
Ngô Tiểu Điệp sửng sốt: "Làm sao cô biết?"
Mạt Mạt không biết nên nói cái gì cho phải, với cái trình độ này của Ngô Tiểu Điệp thì hoàn toàn bị Chu Tiếu ngược đãi thôi. Mặc dù Chu Tiếu ngạo mạn, nhưng đầu óc người ta lại thông minh, cái này mới đáng sợ.
Mạt Mạt dự định nói rõ ràng một lần: "Sau này mấy người cũng đừng tới tìm chúng tôi nữa. Nhà chúng tôi sẽ không giúp Hướng Hoa, về sau cũng không giúp, đây là lần cuối cùng, tạm biệt."
Ngô Tiểu Điệp chuẩn bị cả một bụng lời nhưng giờ chỉ như quả bóng bị xì hơi, một chữ cũng không thể nói ra lời, điều an ủi duy nhất là thái độ cứng rắn của Liên Mạt Mạt. Xem ra Chu Tiếu cũng thất bại rồi.
Mạt Mạt thấy Ngô Tiểu Điệp lại cười, bóng lưng bước đi vẫn thấy vui vẻ nữa, nói không chừng bây giờ Chu Tiếu và Hướng Hoa vẫn đang ở quán cà phê đấy!
Bàng Linh cất tiếng gọi: "Mợ út sắp vào học rồi, mợ còn nhìn gì thế?"
Mạt Mạt quay đầu lại: "Mọi người ăn cơm xong rồi à?" Bàng Linh bước lên bậc thang: "Ân xong lâu rôi, sau đó bọn cháu còn đi dạo một vòng nữa. Mợ sao thế, trưa nay mợ ăn cơm chưa?"
Mạt Mạt: "Có ăn được một chút, nhưng mà chưa no."
"Mợ út, Chu Tiếu tìm mợ có chuyện gì à?"
Mạt Mạt kể lại chuyện ở quán cà phê: "Chuyện là vậy đấy, hai người kia đem mợ ra để đánh cuộc."
Trực giác của Bàng Linh rất chuẩn: "Ngô Tiểu Điệp bị Chu Tiếu đùa giỡn rồi."
Mạt Mạt: "Ừ, mà Ngô Tiểu Điệp còn chẳng biết gì nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận