Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 124. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 2

Chương 124. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 2Chương 124. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 2
Tính tình Liên Mạt Mạt giống ai? 2
"Cha, con mới mười sáu tuổi thôi, bây giờ nghĩ đến những chuyện này còn quá sớm, cho nên cha không cần phải lo lắng quá sớm như vậy đâu."
Mạt Mạt cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Cô vẫn còn nhỏ, cho dù có tâm tư với Hướng Triều Dương thì thế nào chứ? Cứ đợi khi nào cô trưởng thành đã rồi lại nói sau.
Liên Quốc Trung chợt bừng tỉnh, ông ấy cũng bị lá thư hôm nay làm cho rối loạn suy nghĩ. Con gái ông vẫn còn nhỏ, hơn nữa con gái ông ấy còn phải học đại học nữa mà. Đợi đến khi con gái ông tốt nghiệp thì Hướng Triêu Dương cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Ông ấy không tin Hướng Triều Dương có thể chờ lâu như vậy.
"Con nói rất đúng, ha ha, cha nghĩ những thứ này quá sớm rồi. Không vội, không vội, chúng ta cứ chọn lựa thật kỹ. Được rồi, hôm nay con cũng bận rộn suốt cả một ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, ba cũng về phòng nằm đây."
Mạt Mạt có thể đoán được bây giờ cha cô đang nghĩ gì. Chỉ cần chờ hai tháng sau thì nhất định cha cô phải thất vọng rồi. Không cần chờ Hướng Triều Dương lớn tuổi, cô căn bản cũng không có kỳ thi tuyển sinh đại học để thi, hơn nữa loại người giống như Hướng Triều Dương, nếu như đã nhận định rồi thì sẽ không buông tay.
Mạt Mạt nằm trên giường, lại đợi thêm một lúc nữa, xác định cha cô sẽ không quay lại nữa mới lấy thư ra xem.
"Mạt Mạt, thật xin lỗi vì vẫn không thể viết thư cho em. Nhất định là em mắng anh không chỉ một lần đâu..."
Trong lòng Mạt Mạt lúc này là sóng cuộn biển gầm, vận mệnh của Hướng Triều Dương cũng đã thay đổi rồi. Trước đó cho dù anh không vào học trường quân đội cũng không có nghĩa là Hướng Triều Dương thay đổi vận mệnh, bởi vì anh vẫn còn ở Châu thị nên vẫn sẽ phải chịu chèn ép. Nhưng bây giờ thì khác, nó đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Hướng Triều Dương thế mà lại chuyển tới quân khu mới, rời xa Châu thị, cũng tức là anh sẽ không còn bị chèn ép nữa. Quân khu mới càng phức tạp hơn, cái gì cũng phải xây dựng, làm sao có công sức để ý tới Hướng Triều Dương nữa. Cho dù có để ý tới thì tay cũng không chen vào được trong tận quân khu mới.
Mạt Mạt cẩn thận nhớ lại, từ sau khi cô đi tới bộ đội thăm anh cả, tất cả mọi thứ bắt đầu thoát ly khỏi quỹ tích, như vậy chính cô là người đã gây ra hiệu ứng bươm bướm.
Cô lại nghĩ tới Tiên Bảo Châu, không khỏi sinh ra một tia kích động, nói không chừng cũng có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy đấy.
Liên Quốc Trung nằm lăn qua lộn lại, Điền Tình bị đánh thức: "Sao anh vân chưa ngủ thể, đang nghĩ cái gì à?”
"Anh quên mất chuyện lá thư rồi, lá thư vẫn đang ở chỗ Mạt Mạt đấy."
Điền Tình cười ha ha: "Con gái của anh mà anh vẫn còn không hiểu nữa sao? Con bé có chủ ý của mình, anh có muốn lấy thì con bé cũng không đưa cho anh đâu, vẫn là đừng có nghĩ đến nữa."
"Cũng không biết con bé này giống ai nữa?"
"Dù sao thì cũng không phải giống em, mấy đứa nhóc nhà chúng ta đều giống nhà họ Liên của anh, đứa nào đứa nấy đều khôn ngoan hết."
Liên Quốc Trung cực kỳ kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi."
Điền Tình xoay người, không để ý tới ông chồng mình còn đang dương dương đắc ý. Có cái bản lĩnh như vậy, còn không bằng ngủ thêm một chút.
Ở bộ đội, lúc Lý Thông trở về trời đã tối mịt. TỪ trên xe bước xuống, bả vai đột nhiên bị người nào đó vỗ mạnh một cái, làm anh ta giật nảy mình: "Ai đó?"
Hướng Triều Dương đen mặt: "Tôi đây."
"Doanh trưởng, là anh à? Tối lửa tắt đèn thế này, anh làm tôi sợ muốn chết." Lý Thông vừa nói vừa vỗ ngực, trấn an trái tìm bị dọa sợ.
Hướng Triều Dương cau mày: "Một chút cảnh giác cũng không có, bị dọa là đúng, với cái tố chất này của cậu thì cần phải tăng cường rèn luyện thêm nữa." Lý Thông muốn khóc: "Ơ bộ đội thì tôi phải cảnh giác làm cái gì? Doanh trưởng, trễ vậy rồi mà anh không ngủ, anh tìm tôi có chuyện gì à?"
Vành tai Hướng Triều Dương hơi đỏ lên, cũng may mà trời tối, Lý Thông cũng không nhìn thấy, nếu không anh còn bị thằng nhóc này cười chết thôi.
"Hôm nay cậu đi đưa thư có gặp được người không?"
"Nhìn thấy rồi, doanh trưởng, chị dâu xinh đẹp thật đấy."
Vẻ hóng hớt trong mắt Lý Thông hiện lên quá rõ ràng, cho dù trời tối đen nhưng Hướng Triều Dương vẫn nhìn thấy rất rõ. Tuy nhiên một tiếng chị dâu này đã làm Hướng Triều Dương vô cùng sung sướng, anh hạ giọng khẽ hỏi: "Lúc đó cô ấy phản ứng như thế nào?"
"Thấy nét mặt cũng không tốt lắm, hình như có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi thì phải. Dù sao thì tôi cũng có cảm giác chị dâu không quá vui vẻ đâu."
Trong lòng Hướng Triều Dương trầm xuống, như vậy là cô thật sự tức giận với anh rồi. Nhưng mà cũng may, đồng hồ đeo tay kia không bị ném lại chỗ này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận