Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 390. Cậu dám đến 2

Chương 390. Cậu dám đến 2Chương 390. Cậu dám đến 2
Cậu dám đến 2
Mạt Mạt há to miệng: "Còn có nhân tài như vậy à? Đổng Hàng sẽ không cho anh qua ở chung đấy chứ?"
Khuôn mặt Trang Triều Dương cũng tái xanh: "Tên kia chính là vũ khí sinh học của Đồng Hàng, chỉ cần anh đánh nhau thì chưa được một tuần lễ sẽ không được thả ra, hận nhất chính là anh ta còn khóa cửa lại, có muốn chạy cũng chạy không thoát."
Mat Mạt: "..."
Cô có cảm giác, Trang Triều Dương có thể sống sót trở thành chồng cô cũng không dễ dàng, quả thật trái tìm Đổng Hàng cũng quá đen.
Nhưng sau đó Mạt Mạt lại phì cười, cười ha ha, cô vừa nghĩ đến bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Trang Triều Dương liền cực kỳ thấy buồn cười.
Trang Triều Dương nghiến răng nghiến lợi: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em cứ yên tâm to gan mà cười đi, sau này hai chúng ta từ từ tính sổ cũng được."
Mạt Mạt: "..."
Đã nói như vậy rồi mà cô còn dám cười nữa sao? Nhưng mà nhịn cũng vất vả lắm đấy.
Ba ngày sau, chương trình diễn tập của Trang Triều Dương cũng kết thúc, phía Trang Triều Dương giành thắng lợi, nhưng đội bên phía Triệu Hiên thì ngược lại.
Tê Hồng ngồi ở trên ghế nhà Mạt Mạt kêu rên: "Triệu Hiên không có ngày nghỉ nào hết, sao số tôi khổ như vậy chứ?"
Mạt Mạt thu dọn quần áo định mặc, không nói một lời nào. Nếu như Tề Hồng có ngày nghỉ thì cô sẽ không có, vậy nên cô chỉ lặng lễ thu dọn quần áo, không nên kích thích Tề Hồng lúc này mà làm gì.
Te Hồng hừ hừ, thật sự cho rằng cô ấy không biết Mạt Mạt muốn trở về thành phố à?
Tê Hồng đợi một hồi rồi rời đi, Mạt Mạt đã thu dọn quần áo xong, chờ Trang Triều Dương trở về rồi buổi tối bọn họ sẽ trực tiếp lái xe đi luôn.
Lúc hai người Mạt Mạt về đến Dương Thành là hơn bảy giờ tối, Điền Tình kéo tay Mạt Mạt, căng thẳng hỏi: "Tại sao hai đứa lại về? Có phải con thấy không thoải mái ở đâu không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Mẹ, con vẫn khỏe mà, là Triều Dương được nghỉ ba ngày nên bọn con về Dương Thành thôi."
Liên Quốc Trung: "Chắc là hai đứa chưa ăn cơm đâu, nhanh đi nấu cơm cho con gái ăn đi."
Điền Tình buông Mạt Mạt ra: "À, được rồi, để em đi làm mì sợi cho con.”
Mạt Mạt đứng dậy: "Mẹ, để con giúp mẹ làm."
Điền Tình ấn Mạt Mạt ngồi xuống: "Con ngồi yên đó cho mẹ, mẹ làm nhoáng cái là xong rồi."
Trang Triều Dương vẫn ngồi làm phông nền: "Đồng chí Liên Mat Mạt, anh hoàn toàn không được để ý tới rồi."
Mạt Mạt an ủi vỗ vai Trang Triều Dương: "Anh làm quen dần là tốt rồi, chờ đến khi con trai hay con gái anh ra đời nữa thì anh càng không có địa vị nữa đâu."
Trang Triều Dương hoàn toàn không có cảm giác được an ủi, ngược lại lại cảm giác như đang xát muối vào vết thương lòng của anh mà.
Liên Quốc Trung rất nhanh đi ra, mới hỏi Trang Triêu Dương: "Diễn tập có thắng không?"
Trang Triều Dương nói: "Thắng ạ."
Liên Quốc Trung: "Tốt, tốt."
Trang Triều Dương nói chuyện với Liên Quốc Trung một lúc, Điền Tình bưng hai bát mì đi ra, phía trên có bỏ thêm hai quả trứng gà: "Trong nồi vẫn còn nữa, nếu không đủ thì múc thêm."
Mạt Mạt thật sự đói bụng, cắn một miếng trứng gà lớn, Liên Quốc Trung: "Con ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với con đâu."
Điền Tình hỏi: "Ông ngoại con đâu rồi? Ông ấy sao rồi?"
Mạt Mạt nuốt trứng gà xuống: "Ông ngoại rất khỏe, mấy bữa nay ông bận lắm, nói là chờ qua một thời gian ngắn nữa rồi sẽ về thăm mẹ."
Điên Tình yên tâm, lại dặn dò Mat Mạt: "Mẹ không ở bên cạnh, con gái phải để ý đến ông nhiều một chút nhé." "Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
"Có con ở đó, mẹ yên tâm hơn."
Mạt Mạt ăn cơm xong, hơi mệt nên vào phòng ngủ trước, Trang Triều Dương nói chuyện với hai người thêm một lúc nữa mới về phòng.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Mạt Mạt cùng Trang Triều Dương dọn dẹp xong mới lên đường đi tới quan ăn quốc doanh.
Tiền Y Y đặt sẵn hai bàn, một bàn là người trong nhà, một bàn là những người bạn của Đổng Hàng ở Dương Thành.
Lúc Mạt Mạt và Trang Triều Dương đến, mọi người đã đến gần như là đông đủ, Mạt Mạt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đổng Hàng đứng bên cạnh Tiền Y Y. Mặt chữ quốc, dáng dấp coi như cũng tạm được, chỉ là có vẻ khá nghiêm túc, làm cho người ta có cảm giác của một ông chú cán bộ cấm dục. Vóc dáng thật sự rất cao, phải đến một mét tám mươi tám.
Đổng Hàng nhìn thấy Trang Triều Dương, đi vài bước đã tới: "Tôi còn tưởng thằng nhóc cậu không dám đến nữa chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận