Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1043. Biến cố 1

Chương 1043. Biến cố 1Chương 1043. Biến cố 1
Biến cố 1
Trang Triều Dương khởi động xe, xe chạy đến cổng trường nhưng cổng trường chật kín người, xe không chạy được. Trang Triều Dương bấm còi inh ỏi nhưng cũng không có ai nhường đường. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, nhiệt độ trong xe hạ thấp, khuôn mặt Trang Triều Dương lạnh hẳn xuống.
Trước cổng trường có rất nhiều người, Mạt Mạt ngồi trong xe không muốn nhúc nhích, cô không muốn xuống xe, quấn chặt quần áo tựa vào ghế xe: "Đợi một lát nữa đi, lát nữa người sẽ tản đi thôi."
Trang Triều Dương không tắt động cơ, lấy khăn quàng cổ bên cạnh quấn cho Mạt Mạt nhưng Mạt Mạt không chịu: "Em không lạnh mà, anh cứ mang đi"
Mạt Mạt vừa nói vừa ngáp dài. Mấy bữa nay cô phải ôn tập, lại đang mang thai, thật sự quá mệt mỏi. Mạt Mạt lại không dám nhắm mắt ngủ, trong xe vẫn còn lạnh, hiện tại cũng không có công nghệ sưởi ấm như trong tương lai, Mạt Mạt sợ nếu cô ngủ thiếp đi sẽ bị cảm lạnh.
Trang Triều Dương thấy vợ buồn ngủ liền nói chuyện với vợ: "Tết này anh được nghỉ, chúng ta có thể cùng nhau đón tết rồi. Năm nay chúng ta có thể có một cái tết đoàn viên."
Thời gian gần đây tinh thần Mạt Mạt không tốt. Sức khỏe của bà ngoại rất kém, mỗi lần cô gọi điện thoại ông ngoại đêu giau diem,Mat Mat liên gọi điện cho mẹ, mẹ không giấu được. Mạt Mạt hiểu rõ, khi trời vào đông, bà ngoại mỗi ngày chỉ tỉnh táo được bốn tiếng, thời gian khác đều ngủ thiếp đi.
Ông cụ Lưu cũng lắc đầu bó tay, ông ấy đã cố gắng hết sức rồi, bảo mọi người tranh thủ thời gian ở bên cạnh bà ngoại nhiều hơn.
Trong lòng Mạt Mạt rõ ràng hơn ai hết, bà ngoại còn có thể kiên trì như vậy chính là bởi vì Thẩm Triết nói ông cậu sẽ trở về, bà ngoại muốn nhìn thấy tro cốt của ông cố, muốn gặp anh trai của mình.
Vào mùa thu vừa rồi, bà được gặp Thẩm Khôn, tâm nguyện của bà được hoàn thành một phần, tâm tình được thả lỏng. Bây giờ lại đang nín thở chờ đợi, hy vọng năm nay được gặp tất cả người thân của mình, có một năm đoàn viên, không muốn lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào cả.
Tâm tình Mat Mạt sa sút, Trang Triêu Dương vừa muốn an ủi vợ mình thì thấy đám người ở cổng xáo động. Hướng Hoa nổi giận đùng đùng lao ra khỏi đám người, sắc mặt u ám, Phạm Đông đi theo phía sau Hướng Hoa, cả một đường đều đang nói cái gì đó, xem ra là đang khuyên nhủ Hướng Hoa, nhưng Hướng Hoa cái gì cũng không nghe, sắc mặt càng u ám hơn.
Phía sau lưng Hướng Hoa còn có một người đi theo, cửa sổ xe bị hơi thở làm mờ nên nhìn không rõ, nhưng khi ở gần thì Mạt Mạt nhận ra đó là Chu Tiếu.
Chu Tiếu giả vờ mang thai nên dáng người rất mập, mặt tròn xoe. Lúc này Chu Tiếu đang chạy, bụng cũng xẹp lép, cô ta nắm lấy vạt áo Hướng Hoa, không nói lời nào. Hướng Hoa hat Chu Tiếu ra, phẫn nộ khi biết bị lừa gạt: "Cút đi."
Chu Tiếu kéo Hướng Hoa cầu xin tha thứ: "Em thật sự không cố ý mà, chỉ là em yêu anh quá nhiều nên mới muốn giữ anh lại thôi."
Lúc này Hướng Hoa không nghe được gì nữa cả, Chu Tiếu có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Hướng Hoa hất Chu Tiếu ra, xoay người rời đi.
Xuyên qua cửa sổ, Mạt Mạt mơ hồ nhìn thấy khóe miệng Phạm Đông nhếch lên. Trang Triều Dương cũng chú ý tới, híp mắt bấm còi xe. Phạm Đông hơi sửng sốt, lúc này mới chú ý tới bọn họ đang chặn xe của Trang Triều Dương.
Trong lòng Phạm Đông tim đập thình thịch, vừa nãy chắc chắn Trang Triều Dương đã phát hiện ra. Sau đó anh ta bình tĩnh trở lại, cho dù Trang Triều Dương có đoán thế nào cũng không thể đoán được chính anh ta là người vạch trần Chu Tiếu.
Phạm Đông muốn bước tới chào hỏi nhưng Trang Triều Dương đã đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, từ gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy tuyết bám đầy trên người Phạm Đông.
Phạm Đông phủi mấy bông tuyết trên người, anh ta không tức giận, cũng không ngốc. Anh ta có thể đùa bốn Hướng Hoa trong lòng bàn tay, nhưng với Trang Triều Dương thì không được, cũng có Liên Mạt Mạt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận