Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1644. -

Chuong 1644. -Chuong 1644. -
Trọng điểm câu chuyện hình như không đúng, rõ ràng là đang nói đến Lý Thư mà.
Mạt Mạt mấy lần muốn ngắt lời, nhưng Miêu Tình đều oán giận ngược trở lại, Mạt Mạt chỉ có thể nghe, mãi cho đến khi Miêu Tình xác nhận Mạt Mạt đã nhớ kỹ, lúc này mới buông tha cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nhắc đến Lý Thư với Miêu Tình: "Con và Trang Triều Dương đang nghỉ ngờ Lý Thư, cho nên đã phái người điều tra Lý Thư, mặc dù chưa thể xác định là Lý Thư đẩy con, thế nhưng có hoài nghi đến cô ta, mẹ, anh trai của cô ta còn là bạn cùng buồng ngủ với Tùng Nhân, con cảm thấy tất cả quá quái dị, cho nên lần này cứu mẹ nói không chừng cũng là đã sắp xếp trước."
Miêu Tình mở to hai mắt nhìn, lúc này nghe thấy lời con gái nói, Miêu Tình cau mày, nhớ lại tình hình lúc đó.
"Chắc không phải đâu, lúc ấy mẹ đi mua đồ ăn, người nhiều vô cùng, lại bởi vì là sắp bước sang năm mới rồi, ở trên câu vượt người đến người đi, mẹ đã rất cẩn thận, nhưng vẫn bị chen ngã, may mà cô bé ấy nắm tay của mẹ, nếu không mẹ nhất định đã bị rơi xuống rồi, lúc ấy cô bé thiếu chút bị kéo xuống rồi! Hoảng đến mức cô bé còn phải khóc, người ở xung quanh mới kịp phản ứng."
Tim Mạt Mạt sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi: "Mẹ, không phải con đã nói, đừng lên trên câu vượt hay sao? Cầu vượt đã xương cấp rồi, quá nguy hiểm."
Miêu Tình chột dạ: "Không phải là mẹ nhìn thấy đi qua cầu vượt thì dễ hơn hay sao?"
Mạt Mạt mím môi, lạnh mặt, Miêu Tình vội vàng cam đoan: "Không có lần sau nữa, mẹ nhất định không lên cầu vượt nữa."
Lần trải nghiệm này bà đã bị doạ rồi, bà cũng không dám nữa, không bị thương tổn gì đã là may mắn rồi.
Mạt Mạt nghe Miêu Tình nói, nghĩ đến Lý Thư, tình hình lúc đó nhất định rất nguy hiểm, Lý Thư tuyệt đối sẽ không để cho mình gặp nguy hiểm về tính mạng, lúc ấy chỉ sơ sẩy một cái là hai người đều sẽ rơi xuống, chắc không phải là tính toán trước.
Cầu vượt không phải nơi để toan tính, Lý Thư này, có muốn tính kế thì cũng là tai nạn xe cỘ gì đó.
Miêu Tình nói ý, Lý Thư cũng sợ hãi, khóc không giả dối, đây cũng là thật.
Mạt Mạt bực bội, chuyện này thật sự là thành ân nhân cứu mạng rồi, thảo nào Miêu Tình đối xử chân thành với Lý Thư như thế.
Nhưng Mạt Mạt đã quyết định, cho dù coi như là ân nhân cứu mạng, cô cũng không muốn có dính líu gì đến Lý Thư.
Hai mẹ con nói chuyện, đã đến giờ nấu cơm, Mạt Mạt không để cho Miêu Tình cử động, mặc dù Miêu Tình không bị thương, nhưng trên cổ tay cũng tím xanh.
Bữa tối là Mạt Mạt nấu, Triệu Tuệ dẫn theo mấy đứa nhỏ trở vê từ nhà hàng mới, hôm nay Triệu Tuệ dẫn bọn nhỏ đi xem phim, Miêu Tình không thích thế nên không đi theo, vậy mới có chuyện như ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, Miêu Tình kể lại sự nguy hiểm hôm nay, mấy đứa nhỏ mặt mũi đã trắng bệch, Triệu Tuệ lại càng thêm tự trách, cho rằng là do bản thân mình rời đi không chăm sóc mẹ.
Triệu Tuệ cũng có thể nghĩ ra được nếu bà cụ xảy ra chuyện, cô ấy chính là tội nhân, sau này cũng không có cách nào đối mặt với chồng.
Miêu Tình chủ yếu cũng kể về Lý Thư, nhưng còn nhớ rõ sự đánh giá của con gái về Lý Thư, yêu thích Lý Thư như vậy nhưng giọng điệu cũng rất bình thường.
Triệu Tuệ cảm kích Lý Thư, thương lượng với Mạt Mạt: "Hẳn là nên đến nhà cô gái ấy thăm, bày tỏ sự cảm ơn."
Miêu Tình không nói chuyện, mắt nhìn con gái, suy cho cùng Miêu Tình cũng vẫn tín nhiệm con gái của mình, con gái không có bất cứ lý do nào để lừa bà, như vậy chỉ có thể nói rõ quả thực cô gái kia có vấn đề.
Mạt Mạt trong lòng đã có suy nghĩ: "Đợi mẹ trở về thủ đô thì đến một chuyến, đưa chút tiên là được rồi."
Mạt Mạt thì nghĩ như vậy, ân nhân cứu mạng mẹ, bày to ra sự cảm tạ, sau đó mẹ rời đi, Lý Thư muốn mượn mẹ để mưu hại, cũng không có cơ hội.
Mạt Mạt có chút khen ngợi cho sự cơ trí của mình.
Lý Thư còn không biết, nếu như biết thì đoán chừng sẽ tức hộc máu.
Triệu Tuệ a một tiếng, việc này không phải nên cảm ơn sâu sắc hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận