Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1711. -

Chương 1711. -Chương 1711. -
Mat Mat sửng sốt: "Còn thiên vị sao?"
Liên Quốc Trung gật đầu: "Đúng vậy, những năm này suy cho cùng đều là người nhà họ Liên, một chữ Liên cũng không viết ra được, nếu không muốn giúp, cũng giúp một chút, tại vì có danh tiếng của nhà chúng ta, nó cũng có tiền đồ, ngược lại nịnh nọt nịnh bợ nhà ta, nhưng đối với anh em trong nhà nó thì lại bới lông tìm vết, cha nhìn mà tức giận."
Mạt Mạt không biết nên nói cái gì, cô nghe nói, mặc dù Thanh Sơn không đổi họ, thế nhưng không khác gì là đổi họ, đối với anh em ruột thịt thì vô tình, thật sự là người máu lạnh.
"Chú út đâu ạ?"
Từ lúc ông bà nội qua đời, Mạt Mạt thật sự chưa từng hỏi chuyện của chú út, đây là lần đầu tiên hỏi sau khi trở về.
Trên mặt Liên Quốc Trung có một chút ý cười: " nên ngắm, thay đổi rồi, từ lúc bà con qua đời, chú út con thay đổi hoàn toàn, không uống rượu và đánh bạc nữa, ngoan ngoãn đi làm công, hai năm này cũng tiết kiệm được một ít tiền, đang tìm một người bạn già, cuộc sống tạm bo cũng tốt! Chỉ là có một chút buồn bực."
mA2"
Liên Quốc Trung thở dài: "Thím út của con, Mẫn Hoa ra tù rồi." Mat Mat đã sắp quên người này rôi, nghe thấy tên Mẫn Hoa, nghĩ đến Liên Thu Hoa, cuối cùng chính là Hướng Tịch.
Mạt Mạt vừa nghĩ tới Hướng Tịch, tim lại đau, sắc mặt khó coi: "Bà ta lại quấn lấy chú út ạ?"
Liên Quốc Trung gật đầu: "Lúc trước có làm ầm lên, nhưng chú út con cũng không sợ, chú út của con thắng, không phải sao, không chiếm được món hời nào từ chỗ chú út của con, đi tìm mấy đứa Thanh Tùng rồi."
Mạt Mạt: "Lại ở nhà Thanh Tùng sao?"
Liên Quốc Trung gật đầu: "Ừ, bị vợ Thanh Tùng trừng trị, thành thật lắm! Cha nói với con việc này, cũng là muốn nhắc nhở con một câu, nói không chừng bà ta sẽ oán hận cái chết của Liên Thu Hoa lên người con đấy!"
Mạt Mạt cười lạnh một tiếng: "Bà ta sẽ không, cha, bà ta quá ích kỷ, bây giờ đã ở trong ngục tù bao nhiêu năm, bà ta sẽ chỉ quý trọng cuộc sống bây giờ, mẹ con bọn họ cũng không có tình cảm sâu nặng như vậy."
Liên Quốc Trung cười: "Vẫn là con nhìn thấu đáo."
Mạt Mạt nói chuyện với cha rất nhiều, cho đến lúc bọn nhỏ tan học.
Lần này Mạt Mạt tới cũng không mua quà cho bọn nhỏ, cô đã nghĩ rồi, trực tiếp đưa tiền, thích cái øì thì tự đi mua cái đó, tránh cho cô mua bọn nhỏ không thích. Những năm này Mat Mat đã mua quá nhiêu quà cho bọn nhỏ, cô cứ nua hay không mua, không muốn lại phí tâm tư nữa.
Trong lòng bọn nhỏ trong nhà Mạt Mạt thì cô là người có nhân duyên tốt nhất, ai cũng thích cô, cô tốt nhất, cô là người tốt.
Sau đó Mạt Mạt bị vây quanh, bọn nhỏ nha, cho tiền hay tặng quà đều được, hơn nữa Mạt Mạt cũng sẽ không mắng bọn nó, chuyện này khiến cho địa vị trong lòng rất cao.
Trời tối hai vợ chồng Thanh Nghĩa mới trở về, đây là từ chối dạ tiệc chứ đâu!
Thanh Nghĩa gặp Mạt Mạt thân thiết, đã rất lâu rồi không gặp: "Chị, lần này tới đừng vội trở về, em dẫn chị đi dạo."
Mạt Mạt gật đầu: "Được, chị còn chưa đi xem vương quốc doanh nghiệp của em! Dẫn chị đến nhìn xem."
Thanh Nghĩa: "Chị, sức khoẻ bây giờ của chị có được không? Đừng để bị lạnh ốm."
Mạt Mạt cứng người, thật đúng là không được, ngày này quá lạnh: "Không sao, chị cũng không lên núi."
Mạt Mạt thầm mắng chính mình, nhớ năm đó tuyết rơi gió lớn cô cũng đi ra ngoài như thường, trời có lạnh cũng không có việc gì, giờ thì hay rồi, thật sự là dễ bị ốm.
Hai chị em trò chuyện một chút, cho tới đến chuyện công việc, Thanh Nghĩa đến xin ý kiến, cậu cũng chưa từng làm từ thiện bao giờ, nghe điện thoại, đang chờ chị gái đến để tự mình đến xin ý kiến!
Mạt Mạt cũng không có gì giấu cho riêng mình, căn cứ vào kinh nghiệm mà đời trước cô biết đến, nói hết một mạch cho Thanh Nghĩa, nghiêm túc bảo Thanh Nghĩa chú trọng có người giở trò làm giả, đừng để đến lúc phát tiền xuống, bị người phía dưới tham ô, làm giả sẽ không tốt.
Thanh Nghĩa còn thật sự không biết bên trong lòng vòng rối rắm, may mắn, nơi này có Mạt Mạt là người biết chuyện, biết nhiều, đủ kinh nghiệm.
Hai chị em vẫn luôn nói chuyện cho tới lúc ăn cơm, Mạt Mạt mới có cơ hội nói chuyện phiếm với Mộng Nhiễm.
Hôm nay Mạt Mạt nói quá nhiều lời, đưa đồ trang điểm cho Mộng Nhiễm: "Chị cũng không đưa đồ gì đắt, đây là đồ trang điểm kiểu mới nhất, mang cho em một bộ, còn lại là cho mấy người Lưu Miểu."
Mộng Nhiễm là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có tuổi, chỉ yêu khuôn mặt của mình, Mộng Nhiễm có cảm giác nguy cơ mạnh mết
Bên cạnh chồng có không ít những cô gái trẻ, những năm nay cô ấy đứng ở vị trí cao cũng biết không ít những việc ngầm của ông chủ, có tiền, là bành trướng, cảm thấy mình ghê gớm lắm, sau đó ghét bỏ những người nghèo hèn, nuôi một đống bồ bịch, tình nhân bên cạnh cứ hết nhóm này tới nhóm khác.
Nhất là mấy năm này các dự án giải trí nhiều, loạn hơn không ít, trước kia nhiều người thuần phác, cứ như vậy thay đổi khiến cho lòng người rét lạnh.
Mộng Nhiễm đã nhìn thấy quá nhiều bà lớn khóc rồi, chính mình cũng cảnh giác, may mà phẩm hạnh của Thanh Nghĩa tốt, đã vượt qua được cám dỗ.
Mộng Nhiễm còn ngấm ngầm nói vấn đề này với Thanh Nghĩa: "Đàn ông ấy à, có tiền là hư hỏng, anh thì sao, có nghĩ tới hay không?”
Thanh Nghĩa có chút dở khóc dở cười: "Em đừng suy nghĩ nhiều, không nhịn được cám dỗ chính là do ranh giới đạo đức cuối cùng thấp, nhân phẩm của anh em còn không biết, mặc dù rất ít vợ chồng kết hợp là bởi vì tình yêu, nhưng anh và em là tình yêu, anh ấy à, trong lòng chỉ có em, bởi vì chỉ có em, cho nên anh sẽ luôn trông giữ ranh giới đạo đức cuối cùng của mình."
Trong lòng Mộng Nhiễm yên tâm, nhìn gương mặt này của chính mình, phụ nữ phải làm hài lòng chính mình, đồ trang điểm, dưỡng da của cô ấy cũng không ít.
Mạt Mạt mang đồ trang điểm tới Thái Hòa mộng nhiễm tâm tư: "Cảm ơn chị. "
"Khách sáo cái gì, nếu như em dùng tốt, gọi điện thoại cho chị, chị chuẩn bị cho em, ở Dương Thành vẫn không đầy đủ như thành phố 7."
"Được rồi, chị, em sẽ không khách sáo với chị nữa." "Không khách sáo là được."
Buổi tối đi ngủ, đã rất lâu rồi Mạt Mạt đều ngủ trong điều kiện ấm áp, sau đó cảm thấy không khí có hơi khô, một đêm uống không ít nước.
Buổi sáng giống như nụ hoa thiếu nước vậy, thật sự tiều tụy.
Ăn sáng xong, hai vợ chồng Thanh Nghĩa đi làm, bọn nhỏ đến lớp học năng khiếu và phụ đạo.
Bên này Mạt Mạt cũng xuất phát với Liên Quốc Trung.
Liên Quốc Trung đã xác minh rồi, Mạt Mạt tin tưởng cha, có rất ít người có thể lừa gạt được cha.
Nhà vị chiến hữu kia của cha cách trong thành phố hơi xa, lần này Mạt Mạt tự đến nhìn, sau đó tự mình xác minh, rồi bảo người phía dưới trở về sắp xếp để làm.
Hôm nay tuyết rơi ít, xe cộ trên đường không phải rất nhiều, Liên Quốc Trung rất tự hào, những con đường này đều do con trai của ông tu sửa.
Xe lái mất hai tiếng thì dừng lại, đường không dễ đi, xe không lái vào được, chỉ có thể đi bộ tới.
Mạt Mạt nhìn thôn nhỏ trước mặt, giống như quay về mười năm trước, căn nhà của cô ở thời điểm đó chính là dáng vẻ này, cô lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm, khóe miệng mang theo nụ cười, năm đó khi ông nội dẫn về nhà, cũng đứng ở cửa thôn chụp ảnh.
Mạt Mạt cầm điện thoại di động rôi mới vào trong thôn, thôn làng cũng có sự thay đổi, cột điện, nhiêu quây bán quà vặt, có người trong nhà nhiêu tiền, đổi ngói mới cho căn nhà, nhưng thôn làng vẫn tương đối nghèo.
Liên Quốc Trung đã tới đây rất nhiều lần cho nên vô cùng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận