Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 900.Khoe khoang 2

Chuong 900.Khoe khoang 2Chuong 900.Khoe khoang 2
Mat Mat biết, ban đầu Nguy Vĩ ở công ty mua bán, đối với công ty kinh doanh ở trong nước hiểu rất rõ, ngồi dậy: "Anh tìm được chỗ thực tập chưa?"
"Vẫn chưa, hiện nay ở trong nước không có mấy Hoa kiều đăng ký công ty, tôi dẫn mấy người bạn dự định về rồi nghiên cứu."
Mạt Mạt đảo mắt: "Tôi có, anh có đi không?"
Nguy Vĩ: "Cô nói trước xem nó là cái gì, con người tôi ánh mắt rất cao đấy."
Mạt Mạt: "Đảm bảo anh để ý, anh họ tôi kinh doanh ở nước ngoài, anh có đi không?"
Nguy Vĩ nhướng mày: "Tôi muốn gặp anh ấy một lần"
Mạt Mạt nói: "Không có vấn đề, chờ anh ấy trở vê thì tôi sẽ thông báo với anh."
"Được."
Mạt Mạt vui vẻ, năng lực của thủ phủ thì không cần phải thổi phồng, Nguy Vĩ đến thực tập khả năng giúp được không ít việc.
Nguy Vĩ chưa từng tiếp xúc qua việc kinh doanh ở nước ngoài, không phải người trong nghề đối với ngoại mậu, lên giường trên rồi hỏi Mạt Mạt những chuyện làm ăn ở nước ngoài, trên tàu hoả không thể nói chuyện phiếm, Mạt Mạt nói một lúc rồi không nói nữa. Mẹ Từ Liên không xen vào, những chuyện Mat Mạt đàm luận, bọn họ nghe không hiểu, nhưng ánh mắt nhìn Mạt Mạt lại khác biệt, nhà ân nhân còn có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài.
Bây giờ có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài cũng không giống như trước kia nữa, hiện tại chuyện như vậy là rất đáng kiêu ngạo.
Tàu hoả về đến thủ đô, vào đại viện rồi, Mạt Mạt đến nhà Trang Triều Lộ trước, gọi điện thoại cho Trang Triều Dương rồi bây giờ mới về nhà.
Về đến nhà đã là bảy giờ tối, Mạt Mạt vừa mới vào cửa, Tùng Nhân và An An đã xông tới: "Mẹ, mẹ về rồi, chúng con rất nhớ mẹ."
Mạt Mạt sờ đầu con trai: "Mẹ cũng nhớ mấy đứa, đến đây xem mẹ mua quà gi cho mấy đứa này."
"Mẹ ơi, mẹ có gặp cha không? Lúc nào thì cha về ạ?"
Mạt Mạt nói: "Mấy ngày nữa là cha về rồi."
An An hỏi: "Cha có nhớ chúng con không?"
"Nhớ, nhớ các con đến mức đỏ cả mắt rồi."
Mạt Mạt không nói dối, quả thực Trang Triều Dương đỏ cả vành mắt, Mat Mạt biết, Trang Triều Dương cho là anh không về được đâu! Còn có thể nhìn thấy vợ con, trong lòng Trang Triều Dương tràn đầy sự cảm tạ.
Tùng Nhân và An An còn lâu mới tin, còn lâu cha mới khóc. Nhưng mà cha nhớ tới bọn nó, bọn nó vui vẻ. Mat Mat hỏi: "Các con ở nhà có nghe lời cậu không?"
Tùng Nhân cướp lời trước: "Chúng con nghe lời mà, có phải vậy không cậu Vân Kiến."
Vân Kiến: "Quả thực là nghe lời, mỗi ngày đều không cần phải mời ba bốn lần mới đi ngủ, tan học thì về nhà, cũng không có chuyện không làm bài tập, càng không đánh nhau.”
Hai mắt Tùng Nhân đều trợn tròn: "Cậu Vân Kiến, cậu nói không được hay cho lắm, cậu cáo trạng."
Vân Kiến đặt quyển sách trên tay xuống, cười híp mắt: "Cậu đã hết lòng tuân thủ sự hứa hẹn rồi, cậu không cáo trạng, cậu nói ai đứa rất nghe lời."
Tùng Nhân: "...”
Tùng Nhân ôm lấy đầu, nó biết rồi, không nên tin cậu Vân Kiến, bài học kinh nghiệm từ nhỏ đã nói cho nó biết, tin ai cũng không thể tin miệng cậu Vân Kiến được.
Mạt Mạt nhéo khuôn mặt béo múp của Tùng Nhân: "Tùng Nhân, lúc mẹ đi, con đã đồng ý với mẹ thế nào?!
Tùng Nhân lo lắng vội vàng thừa nhận lỗi lầm: "Mẹ, con sai rồi."
Tùng Nhân rất nghịch, nhưng có một điểm tốt, sai thì nhận lỗi cũng nhanh.
Mạt Mạt nói: "Đã sai rồi thì mỗi ngày viết thêm hai trang chữ, buổi tối mẹ kiểm tra, còn có phim truyền hình mỗi ngày chỉ được phép xem một tập." Tùng Nhân: “Con biết rôi."
Mạt Mạt: "Được rồi, đi xem quà đi."
"Vâng."
Mạt Mạt mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: "Mấy ngày nay vất vả cho em rồi."
Mạt Mạt chăm sóc bọn nhỏ, biết thằng nhóc bướng bỉnh rất khó chăm sóc, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.
Vân Kiến nói: "Chị mới vất vả, trước kia chưa từng một mình chăm nom nhà cửa, thật sự không biết, mỗi ngày chị đêu mệt mỏi như vậy."
Mạt Mạt: "Cho nên ấy à, sau này em phải thông cảm cho vợ em, làm phụ nữ không dễ dàng, bên trên phải chăm sóc cha mẹ, dưới phải chăm sóc con cái, còn phải kiêng nể chồng, mỗi ngày rất vất vả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận